Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 476




Chương 476

“Giày… giày bị rớt!”

Giang Nguyệt kêu lên vài tiếng, người đàn ông lúc này mới dừng bước, quay đầu khom lưng nhặt giày cho cô, nhưng vẫn không hề thả cô xuống đất.

Vì thế liền có một bộ hình ảnh như sau.

Người đàn ông cao lớn, đôi chân dài bế người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ trong ngực, trên các ngón tay bên phải còn treo một đôi giày da nhỏ của người phụ nữ.

Vẻ mặt người phụ nữ trong ngực có hơi hoảng sợ, toàn thân biểu lộ ý kháng cự, nhưng trên mặt người đàn ông lại hàm chứa ý cười, có cảm giác sung sướng khi đùa giỡn thành công người phụ nữ này.

Giống như một cặp vợ chồng son dính lấy nhau.

Kháng cự không hiệu quả, Giang Nguyệt vẫn bị Tiêu Kỳ Nhiên đẩy vào vòng đu quay.

Trong buồng cabin, hai người ngồi đối diện mặt nhau, bầu không khí đặc biệt chật chội.

Giang Nguyệt đặt hai tay trước đầu gối, có chút khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, âu phục trên người không có một nếp gấp, hai lòng bàn tay chồng lên nhau, không nhúc nhích một chút: “Ngồi vòng đu quay với tôi, không vui như vậy sao?”

“Không có, không có.” Giang Nguyệt trả lời rất nhanh: “Chỉ là quá yên tĩnh, không có việc gì để làm.”

Cô nói rất vô tình, nhưng lời nói rơi vào tai đối phương lại có một ý nghĩa khác.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn đôi chân vừa rồi bị rơi giày của Giang Nguyệt, híp mắt nhìn chằm chằm trong chốc lát: “Giày còn chưa buộc xong.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn, người đàn ông nhanh chóng cởi dây an toàn trên người, tiến đến bên cạnh cô.

“Nguy…” Chữ “hiểm” còn chưa nói ra miệng Giang Nguyệt, người đàn ông đã vô cùng tự nhiên ngồi ở sát bên cô.

Giang Nguyệt:…

Người đàn ông này di chuyển cũng quá nhanh rồi.

Đột nhiên Tiêu Kỳ Nhiên tới gần, Giang Nguyệt ngửi được một mùi hương nam tính lạnh lùng nhàn nhạt trên người anh, có một khoảnh khắc cô hơi hoảng hốt.

Đó là hương nước hoa mà cô đã gửi cho anh trước đây.

Nhưng không phải anh nói không thích sao?

“Bình thường người ta ngồi đu quay, bọn họ làm gì ở trên đó?” Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại, vì khoảng cách quá gần, hơi thở của anh gần như thổi qua tai cô.

Toàn thân Tiêu Kỳ Nhiên nóng rực lên, giống như muốn đem cô hòa tan vào người anh.

Giang Nguyệt cả người khô nóng, vành tai bắt đầu nóng lên không tự nhiên,

“Tôi không biết, hẳn là tùy tiện nói chuyện phiếm.”

“Vậy tại sao cô không nói chuyện với tôi?” Cổ họng anh khàn khàn, hỏi.

Giang Nguyệt ngửi thấy mùi hương thuộc về anh, nhắm mắt lại: “Tôi không biết nói chuyện gì.”

“Vậy thì làm chút gì đó đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay kéo lỏng cà vạt, yết hầu di chuyển hai cái, ngón tay lập tức giữ chặt cằm Giang Nguyệt, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.

Anh đã muốn làm điều này với cô từ lâu rồi.