Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 455




Chương 455

Khi thấy Giang Nguyệt đi vào, anh giơ tay dập tắt thuốc lá, khói thuốc vây lấy khuôn mặt anh, khiến cho sắc mặt anh có chút tối tăm:

“Thật là hiếm gặp nha!”

Kể từ khi rời khỏi bệnh viện ngày hôm đó, mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên bắt đầu bận rộn với công việc của chi nhánh, nhưng hai người cũng hiếm khi gặp nhau.

Hiển nhiên là Giang Nguyệt cố ý tránh mặt anh.

“Có chuyện gì sao?” Anh thấp giọng nói, giọng điệu không mang theo cảm xúc.

Giang Nguyệt nhìn người đàn ông khí chất mạnh mẽ đang ngồi trên ghế giám đốc, hít một hơi thật sâu.

Cô mở miệng, ngữ khí bình tĩnh nhất có thể: “Cách phân bổ đại ngôn cho nghệ sĩ mới của công ty có phải có vấn đề hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Có vấn đề gì sao?”

Dù sao chủ đề này cũng đã mở ra, Giang Nguyệt thản nhiên nói ra: “Phần lớn đại ngôn thương hiệu đều được phân bổ cho Tần Di Di, những người khác thậm chí còn có thời gian trống rất dài, tôi cảm thấy cách sắp xếp này không hợp lý.”

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới đặt cây bút trong tay xuống, nhìn cô thật sâu một lúc, rồi mới nhẹ giọng nói: “Là thời gian trống cũng người khác không hợp lý, hay phân bổ cho Tần Di Di là không hợp lý?”

Câu nói này quá có thâm ý, Giang Nguyệt không khỏi sững sờ một lúc.

“Giang Nguyệt, tôi công nhận những cống hiến của cô ở chi nhánh Hoa Thành.” Tiêu Kỳ Nhiên quả quyết, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản: “Nhưng đây không phải là lý do để cô nhắm vào Di Di.”

Nhắm vào Tần Di Di?

Giang Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt: “Tiêu tổng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi không cần phải nhắm vào cô ấy.”

Một người không quan trọng, cô đâu cần thiết phải nhắm vào cô ta làm gì?

“Thế thì coi như cô đang thay các nghệ sĩ trong công ty tranh giành tài nguyên?” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nâng cằm lên:

“Vậy chuyện này cũng không cần cô phải nhúng tay vào, cô chỉ cần làm tốt phần của mình là được rồi.”

“Thay vì để tâm đến người khác, cô nên tự nên tâm đến mình đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt thâm trầm nhìn Giang Nguyêt:

“Công ty có kế hoạch công việc mới cho cô. Tháng sau cô chuyển về Bắc Thành đi.”

Anh cứ nhẹ nhàng như vậy, thông báo cho cô về lịch trình sắp tới: “Chi nhánh ở Hoa Thành sẽ do nghệ sĩ mới tiếp quản, phát triển. Cô có thể yên tâm trở về.”

Nghe giọng điệu bình thản của anh, Giang Nguyệt nắm chặt tay, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài.

Nhưng thần thái cao ngạo cùng vẻ mặt kiêu kỳ, lại khiến cho bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra cô đang đè nén sự tức giận của mình.

“Tôi không đồng ý, anh dựa vào cái gì mà làm vậy?” Giang Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh: “Hiện tại chi nhánh thật vất vả mới hoạt động tốt, anh lại muốn điều tôi về?”

Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, khuỷu tay tựa vào mép bàn để chống cằm, đầu ngón tay hờ hững chỉ xuống:

“Chỉ là sắp xếp công việc của công ty thôi.”

Sắp xếp công việc của công ty?

Giang Nguyệt cảm thấy nực cười.