Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 445




Chương 445

“Chẳng lẽ không phải sao?” Giang Nguyệt cười: “Trừ chuyện đó ra, đối với Tiêu tổng, chẳng lẽ tôi còn có giá trị nào khác hay sao?”

Cô bình tĩnh nhìn vào hai mắt anh, cố ý nhấn giọng ở hai chữ “giá trị”.

Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên chấn động.

“Tôi không có bối cảnh, diễn xuất cũng không có thiên phú, mọi thứ đều do một tay Tiêu tổng đề bạt tôi. Vinh nhục đều là dựa vào một lời nói của anh.”

Giang Nguyệt mím môi cười cười: “Cho nên tôi phải ngủ với anh, lên giường với anh cũng là chuyện nên làm, đúng không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời nhìn không hiểu được rốt cuộc cô đang nói cái gì, lông mày anh càng ngày càng nhíu chặt:

“Giang Nguyệt, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

Mặt Giang Nguyệt tái nhợt, cô từ từ lấy tay che mắt.

“Tôi muốn kết thúc, Tiêu Kỳ Nhiên.”

Hai vai cô run rẩy, không biết là đang nhẫn nhịn hay là đang phát tiết: “Đừng quản tôi nữa. Tôi gây phiền phức lớn như vậy cho công ty, nói không chừng Vitaly sẽ nhanh chóng đàm phán chuyện chấm dứt hợp đồng, mọi nỗ lực của chi nhánh đều trở thành vô ích.”

“Biện pháp tốt nhất là hủy hợp đồng với tôi, dùng bảo hiểm để gánh chịu bồi thường tổn thất lần này.”

Đây là lá bài cuối cùng của Giang Nguyệt.

Là người đứng đầu Giang San, cũng là nữ diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay, công ty đương nhiên sẽ mua bảo hiểm tương ứng cho cô để phòng ngừa rủi ro, để không phải bồi thường một phần tổn thất trong trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mặc dù sẽ không thể bao quát hết mọi thứ, nhưng ít nhất sẽ không quá nghiêm trọng.

Nhưng tương ứng với nó, Giang Nguyệt sẽ vĩnh viễn tạm biệt ngành công nghiệp này, những nội dung liên quan một không thể dính đến dù chỉ một chút.

Thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt Giang Nguyệt, đỡ hết gió lạnh trước mặt cho cô, trầm mặc.

Một lúc lâu sau, ngón tay anh giơ lên, dừng lại trên đỉnh đầu của cô nhưng mãi không hạ xuống.

Cuối cùng, anh vẫn rút tay lại.

“Giang Nguyệt, tôi không thích làm ăn thua lỗ.” Ý tứ trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên rất rõ ràng, hiển nhiên không đồng ý với cách làm của cô.

“Tiêu tổng.” Giọng nói của Giang Nguyệt bình tĩnh, trả lại nguyên vẹn những lời anh đã nói cho anh: “Nếu Tiêu tổng không thích làm ăn thua lỗ, vậy càng không nên lãng phí thời gian với tôi.”

“Đầu tư quá nhiều chi phí chìm vào một người cũng không phải là lựa chọn đúng đắn.”

“Lựa chọn của tôi, không nói đúng sai.” Anh hạ thấp âm thanh, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Cô biết đấy, tôi làm chỉ dựa vào ‘sở thích’ của mình.”

Về điểm này, trong lòng Giang Nguyệt hiểu rất rõ.

Hai từ ‘sở thích’ của anh đã kìm hãm cô bao nhiêu năm qua.

Cô đã từng cho rằng là anh ám chỉ rằng anh cũng thích mình.

Giang Nguyệt khẽ run, trái tim vất vả mới bình tĩnh lại của cô bắt đầu gợn sóng một lần nữa.