Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 442




Chương 442

Nếu như không biết chuyện, rất khó tin tưởng vừa rồi nơi này phát sinh một hồi náo nhiệt cỡ nào.

Tiết An dẫn hai người đi ra khỏi khách sạn, đi qua một con hẻm vắng vẻ, rẽ trái rồi dừng lại trước một chiếc xe tải.

“Tiêu tổng, người ở bên trong.” Tiết An cung kính nói.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen thẫm, giọng nói so với lúc trước lạnh đi mấy phần: “Để cho hắn xuống.”

Tiết An mở cửa xe, đem Giang Dự kéo ra.

Hai tay hai chân của hắn đều bị trói chặt, Giang Dự đang giãy dụa, bị kéo một cái liền trực tiếp lăn xuống đất.

“Con mẹ nó, không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Giang Dự thống khổ kêu lên một tiếng, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Nguyệt đứng ở trước mặt mình, biểu tình của hắn nhất thời trở nên hung ác dữ tợn:

“Mẹ kiếp, cố ý không nghe điện thoại, còn trốn tôi lâu như vậy? Hiện tại bị tôi mắng thành như vậy, mới biết đi ra sao?”

Hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra khinh thường: “Còn không mau sai người cởi trói cho tôi!”

Giọng của Giang Dự rất lớn, lời nói cũng toàn những từ ngữ tục tĩu, rất khó nghe.

Nhìn Giang Dự vẫn còn chửi không ngừng, Giang Nguyệt phẫn nộ giơ tay lên, gần như không chút do dự tát một cái thật mạnh.

Tiếng tát rất thanh thúy, Giang Nguyệt dùng hết sức lực toàn thân, sau khi đánh xong, lòng bàn tay cô cũng tê dại theo: “Giang Dự, cậu chính là một thằng cặn bã!”

Giang Nguyệt tức giận đến mức suýt nữa đứng không vững, hốc mắt cũng đỏ lên, không thể khống chế được tâm trạng: “Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào, có phải tôi chết rồi cậu mới hài lòng đúng không?”

Cô vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng bên cạnh đột nhiên sa sầm xuống.

Giang Dự bị tát đến ngây người, sau khi ý thức được Giang Nguyệt đã tát mình, anh ta lập tức xù lông:

“Chị… Mẹ nó khốn khiếp, chị dám đánh tôi?”

Anh ta tức giận điên cuồng vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi sợi dây, nhưng dây thừng trói rất chặt, anh ta ngọ nguậy trên mặt đất giống như một con giòi nhưng vẫn không thể nào thoát ra được.

Sau khi phát hiện làm cũng không có kết quả, anh ta nhổ nước bọt mạnh xuống đất: “Mẹ nó, tôi thấy chị sống quá thoải mái nên quên mất mình là kẻ giết người rồi!”

“Sao cha tôi lại chết? Chị mới là kẻ đáng chết. Tại sao chị không chết đi hả?”

Nhắc tới cha, hốc mắt Giang Nguyệt đỏ hoe, tầm mắt cũng mơ hồ.

Phải, tại sao người chết không phải là cô?

Cô nên bị những người đòi nợ đó đánh chết, chết rồi thì không cần phải duy trì hơi tàn trên đời này lâu như vậy!

Giang Nguyệt cắn chặt môi, mái tóc dài đã xõa ra, bồng bềnh nhưng lộn xộn, trông vô cùng chật vật.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đuôi mắt đỏ bừng của Giang Nguyệt, siết chặt nắm đấm, nhẹ nhàng nói: “Khóc cái gì, không phải có tôi giúp cô sao?”

Nói xong, anh rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống Giang Dự đang nằm trên mặt đất: “Lần này muốn bao nhiêu tiền?”

Nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng hào phóng, sắc mặt Giang Dự đổi thành dáng vẻ nịnh nọt ngay lập tức, nhếch miệng cười: “Vẫn là Tiêu tổng hào phóng, tôi biết Tiêu tổng thông minh hiểu chuyện mà.”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi: “Nói một con số.”

Giang Dự không dám chậm trễ, vội vàng ân cần nói: “Ba tỷ, cho tôi ba tỷ!”