Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 437




Chương 437

Giang Nguyệt quay mặt đi, mím môi, có chút bất đắc dĩ cười: “Đúng vậy, ai tôi cũng không đắc tội nổi.”

Một ngôi sao nhỏ như cô có thể đáng giá bao nhiêu? Trong ngành này, lời nói của cô có được bao nhiêu trọng lượng đây?

Giới giải trí chính là như vậy, sẽ có người thành công vang dội, sẽ có người một bước mà nổi tiếng, cũng có người sẽ biến mất mà không một ai hay biết.

Trong trò chơi này, bọn họ là thí sinh trong cuộc thi tranh tài và những người có quyền có thế đều là khán giả, vui vẻ cười nói, bình luận về trò chơi này.

Người tham gia không có quyền phản đối, chỉ có thể cố gắng biểu diễn thật tốt, hoàn thành trò chơi, để cho những người xem này vui vẻ trả tiền.

Berry mang theo Giang Nguyệt đi tới đi lui trong đại sảnh. Ly rượu trong tay Giang Nguyệt không hề có ý định đặt xuống, khóe môi vẫn như cũ nhếch lên một độ cong vừa phải.

Giống như một con búp bê xoay tròn trong hộp âm nhạc, dường như không bao giờ biết mệt mỏi.

Giang Nguyệt diện chiếc váy dài lấp lánh, trong ánh mắt tràn đầy sự quyến rũ và lạnh lùng chỉ thuộc về riêng cô, khiến người ta sinh lòng khao khát, nhưng lại chùn bước trước sự lạnh lùng của cô.

Trần Tư Tề đứng ở phía xa, không tới gần nữa, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người Giang Nguyệt không dời cho dù một giây.

Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn che trước mắt hắn, che đi thân hình quyến rũ của người phụ nữ kia:

“Trần tổng, đã lâu không gặp.”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt Trần Tư Tề, khóe môi mỉm cười nhàn nhạt, tư thái vẫn cao cao tại thượng như trước:

“Hiếm khi Trần tổng không quản xa xôi tới đây cổ vũ cho nghệ sĩ dưới trướng của tôi, có tâm rồi.”

“Tiêu tổng khách khí rồi, Nguyệt Nguyệt dù sao cũng là người yêu của tôi…”

Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên mở miệng cắt ngang: “Thời gian một tháng đã đủ rồi. Sức nóng của dư luận cũng gần như đã kết thúc. Tôi hy vọng Trần tổng sẽ sớm thực hiện theo thỏa thuận.”

Chỉ vài câu nói cũng đã tạo ra cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.

Tiêu Kỳ Nhiên đang ép Trần Tư Tề mau chóng xóa sạch quan hệ với Giang Nguyệt, không cần giả vờ là một đôi trước mặt công chúng nữa.

Ánh đèn trong sảnh tiệc rất sáng, chiếu lên gương mặt hai người đàn ông lại mang đến cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị, mỗi người đều có khí chất riêng.

Nhận thấy có người nhìn về phía bọn họ, Tiêu Kỳ Nhiên làm như không nhìn thấy mà nâng cằm lên:

“Chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện?”

Liền kề với hội trường là một số phòng hội nghị nhỏ, chuyên dùng cho các ông chủ hoặc nhà đầu tư bàn về chuyện kinh doanh, cơ sở vật chất rất đầy đủ, tiện nghi.

Hai người tùy tiện tìm một phòng rồi đi vào.

Tiêu Kỳ Nhiên thành thạo lấy điếu thuốc ra, ngón tay bóp bóp đầu thuốc, châm lửa, bình tĩnh nói:

“Trần tổng, có một số chuyện tôi muốn nói rõ ràng, đều sẽ có lợi cho tương lai mọi người.”

“Tôi xin rửa tai lắng nghe.”

“Giang Nguyệt và Thịnh Sóc Thành chỉ có duyên gặp mặt mà thôi.” Tiêu Kỳ Nhiên búng tàn thuốc: