Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 422




Chương 422

Thấy Giang Nguyệt vừa đi ra, Tĩnh Nghi ở bên ngoài chờ đợi liền tiến lên đưa khăn choàng cho cô.

Tuy rằng nhiệt độ ở Hoa Thành dễ chịu, nhưng đến xế chiều vẫn có chút lạnh lẽo, Tĩnh Nghi sợ Giang Nguyệt chịu lạnh, vì vậy đã mang thêm bình nước giữ ấm cho cô.

“Không có vấn đề gì cả, chờ sau khi bộ phim ra mắt chị sẽ nói chị Trần phối hợp với thương hiệu, cùng nhau tuyên truyền.” Giang Nguyệt nhận lấy bình nước, mở nắp uống một ngụm.

Không quá nóng, là nhiệt độ vừa vặn có thể uống.

Giang Nguyệt choàng khăn quanh người, mỉm cười: “Tĩnh Nghi, bây giờ em đã đủ tư cách trở thành trợ lý rồi.”

Còn nhớ lúc mới bắt đầu, Tĩnh Nghi được điều đến bên cạnh Giang Nguyệt vẫn là một trợ lý còn non trẻ, hiện tại đã chín chắn, có thể không cần cô nhắc nhở nữa, mọi chuyện đều có thể tự mình hoàn thành rất tốt.

Tĩnh Nghi ngửa mặt cười cười với Giang Nguyệt, vẻ mặt vui tươi: “Chị Giang Nguyệt nói như vậy, có phải là ý bảo rằng em có thể phát triển hơn rồi không?”

Cô nàng nghĩ đến cái gì đó, nhất thời kích động: “Có phải em đã có thể tăng lương không?”

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Tĩnh Nghi, Giang Nguyệt không nhịn được cười: “Chị sẽ giúp em nói tốt vài câu với chị Trần.”

“Cảm ơn chị Giang Nguyệt!” Ánh mắt Tĩnh Nghi sáng ngời, vẻ mặt vui vẻ: “Nếu như có thể tăng lương thì em có thể tích góp tiền để chuẩn bị mua nhà ở Hoa Thành rồi.”

Tuy rằng tuổi của Tĩnh Nghi còn nhỏ, nhưng kế hoạch tương lai rất rõ ràng: “Ba em bị bệnh thấp khớp, chân mẹ em cũng không tốt, mùa đông ở Bắc Thành quá lạnh, hai vợ chồng họ chắc chắn không chịu nổi.”

“Chờ đến khi trong tay em có chút tiền rồi, em sẽ lập tức mua một căn nhà lớn ở Hoa Thành, sau đó đón ba mẹ đến đây, để hai người họ sống chung với em.”

“Đến lúc đó lại xem có thể gặp được người thích hợp hay không, sau đó có thể kết hôn rồi định cư ở Hoa Thành này luôn.”

Giang Nguyệt chăm chú lắng nghe, nhịn không được mỉm cười theo: “Một kế hoạch cho tương lai rất tốt.”

“Còn chị Giang Nguyệt thì sao?”

Tĩnh Nghi sau khi nói xong kế hoạch của mình, lại nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt, chớp chớp mắt: “Chị Giang Nguyệt dự định tương lai sau này sẽ như thế nào?”

Tĩnh Nghi hỏi như vậy, Giang Nguyệt mới nghiêm túc suy nghĩ lại một lúc.

Trước kia cô cũng có đến tương lai của mình một cách nghiêm túc, nhưng sau này có quá nhiều chuyện xảy ra, cô liền không còn kế hoạch nào nữa.

“Chị Giang Nguyệt?” Tĩnh Nghi thấy cô im lặng hồi lâu không nói gì liền gọi cô một tiếng, lúc này mới khiến cô tỉnh táo lại: “Chị đang suy nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy?”

Giang Nguyệt cười cười, giơ hai ngón tay chọc chọc trán Tĩnh Nghi: “Tôi đang nghĩ, chị Trần nên tăng lương cho em bao nhiêu thì em mới có thể sớm mua nhà ở Hoa Thành.”

Tĩnh Nghi tươi cười rạng rỡ: “Tiền ấy mà, càng nhiều thì càng tốt.”

Tiền, tất nhiên, càng nhiều thì càng tốt.

Đối với kế hoạch trong tương lai, Giang Nguyệt hiện tại vẫn chưa có ý tưởng gì.