Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 18




Chương 18

“Tiêu tổng, bác sĩ nói phải đợi đến tuần sau mới có thể lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, đến lúc đó em tự đến lấy cũng được. Không phải phiền anh đi cùng em nữa.”

Sau đó đó là giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên cũng vang lên. Giọng nói giống như mang theo một chút ý cười, xem ra tâm tình không tệ:

“Không sao, tuần sau tôi rảnh.”

Đầu Giang Nguyệt cúi xuống thấp hơn, giờ phút này tâm tình muốn tàng hình tại chỗ càng thêm cấp bách.

Nhưng ông trời lại không cho cô toại nguyện…

“Chị Giang Nguyệt, sao chị cũng ở đây? Chị bị bệnh ạ?”

Tiếng kêu của Tần Di Di khiến cho Giang Nguyệt không thể không ngẩng đầu lên, cùng hai người trước mặt chào hỏi.

“Cũng không có gì to tát, vừa rồi tôi không chú ý, bị bong gân mắt cá chân.” Giang Nguyệt bình tĩnh nói:



“Còn cô thì sao? Thân thể không khỏe?”

Tần Di Di trên mặt tràn đầy tươi cười nịnh nọt:

“Em không có không khỏe. Chỉ là Tiêu tổng lo lắng nên đưa em đi khám tổng quát, xem có tật xấu gì ảnh hưởng đến công việc hay không.”


Sau đó cô nàng lại liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên:

“Vừa rồi em còn hỏi Tiêu tổng có dẫn chị đi cùng không, anh ấy nói trước đó chị đã khám rồi.”

Tần Di Di tinh nghịch chớp mắt, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào:

“Tiêu tổng nói đây là phúc lợi của nhân viên Giang San, ai cũng có ạ.”

Giang Nguyệt sững sờ hai giây, cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, cô buộc phải kéo cổ họng:


“Ừ. Ai cũng có.”

Đúng là lừa đảo!

Từ khi vào Giang San đến bây giờ, cô chưa từng được phúc lợi kiểm tra sức khỏe nào cả.

Cảm giác được bầu không khí có gì đó không đúng, Tần Di Di khéo léo nói:

“Tiêu tổng, chị Giang Nguyệt, hai người trò chuyện đi, em bắt taxi về trước.”

“Ra xe đợi tôi, tôi đưa cô về.” Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, giọng nói vô thức cường thế hơn.


Sau khi Tần Di Di rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, Giang Nguyệt không được cảm thán một câu:

“Anh đối với cô ấy rất tốt.”


Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, trả lời rất tùy ý: “Cô ấy còn nhỏ, cần phải chiếu cố hơn một chút.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt dừng lại, cổ họng không tự chủ được thắt lại.

“Buổi tối trở về Thụy Uyển một chuyến đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Giang Nguyệt suy nghĩ vài giây, không dây dưa với anh về đề tài này nữa.

Nhìn thấy chị Trần cầm thuốc chống viêm và giảm đau đến, cô đứng dậy. Nhưng chân vẫn còn yếu nên chỉ có thể dựa nửa người vào tường để giữ thăng bằng.

“Chào Tiêu tổng.”