Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 151




Chương 151

“Chỉ có cái này, không muốn ăn có thể nhịn đói.” Giang Nguyệt không kiên nhẫn, lạnh lùng bỏ lại câu này xong liền đi ra ngoài.

Nhìn thấy Giang Nguyệt rốt cục rời khỏi phòng, Tần Di Di trong mắt hiện lên sự khoái trá của người thắng cuộc.

Giang Nguyệt không đợi lâu, Tiêu Kỳ Nhiên từ trong phòng bệnh đi ra, trên mặt không còn chút dịu dàng nào như đối với Tần Di Di, chỉ còn lại sự lạnh lùng:

“Đi thôi.”

Giang Nguyệt cúi đầu đi theo.

Khi lên xe, cô theo thói quen ngồi ở ghế sau, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chế giễu cô coi mình là tài xế. Vì vậy cô chỉ còn cách mở cửa lần nữa, ngồi ở ghế phụ.

Lúc trước ngồi ở hàng ghế sau cô không có cảm giác gì, Giang Nguyệt vừa ngồi ở hàng ghế đầu liền ngửi thấy mùi dâu tây ngọt ngào, khẽ nhíu mày.

“Anh đổi nước hoa của xe rồi à?” Giang Nguyệt không có giọng điệu gì hỏi một câu.

Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên đáp: “Ừ, Di Di không thích mùi lúc trước nên đổi loại khác.”

Vừa nói, anh vừa tùy ý đặt tay lên vô lăng, lại bổ sung một câu: “Hơn nữa, tôi đã chán ngấy mùi hương cũ rồi.”

Những ngón tay của Giang Nguyệt cuộn lại.

Cô trầm mặc thật lâu, mới nhịn xuống không hỏi ra câu nói trong cổ họng.

Rốt cuộc là ngửi chán mùi hương đó, hay là chán ngấy cô?

Giang Nguyệt không muốn tự rước nhục nữa.

Sau khi ở đồn cảnh sát lấy xong lời khai, hai người cùng nhau đi ra, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy trong ngực có chút buồn bực.

“Tôi đưa cô về?” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên không mặn không nhạt.

Giang Nguyệt vừa nghe những lời này liền biết anh không có ý tiễn cô, ánh mắt rũ xuống, lông mi khẽ run:

“Tôi tự về một mình được. Không cần làm phiền Tiêu tổng.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh đen như mực, hơi híp lại một chút.

“Vậy tôi trở về bệnh viện với Di Di. Cô tự nghĩ biện pháp về nhà, đừng để paparazzi chụp được.”

Hắn lãnh đạm mà lạnh lùng nói: “Nếu không hậu quả cô tự gánh lấy.”

Giang Nguyệt thần sắc không thay đổi: “Tôi biết rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhấc chân đi về phía chiếc xe, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, lại quay đầu lại.

“Sau này nói chuyện cũng đừng nhắm vào Di Di như vậy, cô ấy nghe xong sẽ không vui.”

Đôi lông mày xinh đẹp của Giang Nguyệt cau lại, không có giọng điệu gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nếu nói chuyện với tôi sẽ khiến cô ấy không vui, vậy để cô ấy ít nói chuyện với tôi thôi.”

Cô cũng không phải Tiêu Kỳ Nhiên, không có lý do gì phải chiều chuộng Tần Di Di.

Nói xong, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên,đi thẳng đến ven đường, vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại, cô mở cửa xe, ngồi vào.