Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1130




Chương 1130

“Em lo lắng tôi sẽ bị phỉ báng sao?”

Giang Nguyệt mím môi, ánh mắt cô nhìn anh, cô nhẹ giọng nói: “Em không muốn bọn họ có đánh giá không tốt về anh.”

Gia thế của anh hiển hách, sống trong một môi trường đặc quyền từ khi còn nhỏ, anh không nên chịu đựng những lời nói vu khống hay lăng mạ như vậy.

Bởi vì anh ở bên cô, mà anh phải chịu tai bay vạ gió như vậy, đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy.

“Hơn nữa, trước đó Tô phu nhân đã đến gặp em, bác ấy nói thân phận của minh tinh rất đặc thù. Nếu em ở bên anh, đến lúc đó sẽ mang lại phiền phức và gánh nặng cho nhà họ Tiêu. Nói trước là không phải em đang mách lẻo đâu đó.”

Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Nguyệt lại nói những lời đó với anh, tại sao cô lại nói rằng không có đối phương, hai người đều có thể sống tốt hơn một chút.

Cô không muốn anh khó xử, không muốn anh bị chỉ trích hay gặp rắc rối, cô không muốn nhìn thấy anh bị thương.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vào mắt cô, rồi cười một tiếng: “Mẹ tôi vẫn luôn là người trói buộc đạo đức như vậy, xin lỗi em.”

Anh nắm lấy tay cô, thấy hơi lạnh, vì vậy anh đút tay cô vào túi áo khoác, che lại: “Bà ấy cũng nói những điều tương tự với tôi.”

“Bác ấy cũng sẽ trói buộc đạo đức anh sao?”

“Bà ấy nói rằng, tôi là con trai duy nhất của bà ấy, là chỗ dựa duy nhất, để cho tôi đừng đưa ra những quyết định sai lầm, trở lại con đường đúng đắn càng sớm càng tốt, kết hôn sinh con cùng với một nhà môn đăng hộ đối.”

“Vậy…”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy vẻ do dự trên mặt cô, bàn tay trong túi hơi nắm chặt lại, truyền sức mạnh và hơi ấm cho cô:

“Tôi đã nói rằng tôi có thể làm theo những gì bà ấy nói, kết hôn với một người phụ nữ phù hợp, có được một cuộc hôn nhân thùng rỗng kêu to như bà ấy. Nhưng như vậy, tôi sẽ sống như một cái xác không hồn, chỉ hoà hợp ở bên ngoài, nhưng trên thực tế trong tim tôi vẫn luôn chất chứa một người phụ nữ khác, từ đó trải qua một đời hiu quạnh trống rỗng.”

Giang Nguyệt giật mình, cô kinh ngạc nhìn anh, cô không thể tin được anh lại nói như vậy với Tô Gia Lan.

Anh đã hạ quyết tâm, cho nên anh mới tuyên án một cách quyết tuyệt cuộc đời mình như thế.

Hiu quạnh mà trống rỗng.

Từ đó về sau vào ban đêm, anh đều sẽ nhớ một người mà không thể ở bên nhau.

Cho đến lúc già, cho đến khi chết.

Nghĩ đến anh sẽ sống cuộc sống như vậy, trở thành một con rối không có máu thịt, Giang Nguyệt cảm thấy đau lòng, cô ôm lấy anh: “Em không muốn anh trở thành người như vậy.”

“Cái này quyết định bởi em.” Anh đưa tay ôm lấy lưng cô, giọng nói dịu dàng:

“Là do em quyết định, tôi có phải sống một cuộc sống như vậy hay không.”

Giang Nguyệt cười to trong vòng tay anh, tiếng cười vô cùng trong trẻo: “cái này có tính là anh đang trói buộc đạo đức với em hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên cười tủm tỉm hôn lên khóe miệng cô: “Bị em phát hiện rồi.”

Chợ cách khách sạn của họ không xa, Giang Nguyệt có hứng thú đi dạo về với anh, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường.

Hơi thở của hai người không nhanh không chậm, trước mặt có một đám khí trắng.