Một người mẹ mất con gái, nhận được sự thương xót của mọi người.
Không những là các phương tiện truyền thông, hay là đám đông xung quanh.
“Loại giết người này nên bị đâm chết! Cứu cô ta làm gỉ?”
“Giết chết cô ta quá dễ rồi, nên chém cô ta thành từng mảnh.”
Thặt ra những lời nói đó, Vân Thanh không quan tâm lắm.
Cô quan tâm hơn đến bàn tay của Hoắc Cảnh Thâm, một bàn tay đẹp như vậy, lúc này đang chảy nhiều máu …
Vân Thanh nhíu mày, chỉ muốn nói anh đến bệnh viện.
Đột nhiên, bàn tay to lởn sạch sẽ của người đàn ông nắm lấy sau đầu, đẩy nó vào vòng tay của mình.
Vân Thanh thân thể hơi khựng lại.
Mũi có mùi rượu thơm thoang thoảng, hơi thở sảng khoái độc nhất của Hoắc Cảnh Thâm, không cỏ mùi thuốc lá …
Anh đưa tay vuốt ve tấm lưng gầy cùa cô, động tác dịu dàng dỗ dành cô rất kiên nhẫn.
“Ngoan, đừng nghe, đừng nhìn.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trên đầu cô truyền đến.
Giọng nói của anh ta dường như có một loại ma lực nào đó, tất cả những tiếng ồn xung quanh anh ta đều mờ đi ngay lập tức.
Trong lòng Vân Thanh có một sự run rẩy khó tả, cô vốn không quen dựa dẫm vào ai, lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Và chỗ mà cô không thể nhìn
thấy, Hàn Mặc đang thương lượng với cảnh sát, một nhóm lởn vệ sĩ áo đen được đào tạo bải bản khác đã nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, thậm chí không để lại một bức ảnh nào.
Vân Thanh bị đưa vào đồn cảnh sát.
Cô đeo còng, ngồi trong phòng, qua lớp kính có thể nhìn thấy bóng dâng của Hoắc Cảnh Thâm.
Đường nét sắc như dao, không cần mờ miệng cũng có luồng khỉ ngột ngạt chạy qua.
Vân Thanh ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm chiếc còng trên tay, đột nhiên trong lòng cười thầm.
Bước chân chậm rãi đến gần.
Vân Thanh ngảng đầu nhìn thắy bóng dáng của Hoắc Cành Thâm bước váo, vẫn mặc đồ đen.
Màu sắc buồn tẻ như vậy phù họp với anh ta một cách không ‘ngờ.
Cửa mờ, cảnh sát canh gác bên ngoài.
Được nhin thấy cô trực tiếp như thế này đã ià một đặc ân trong số những đặc ân của anh.
Và khi ngồi xuống câu đầu tiên của Hoắc Cảnh Thâm là “Muốn về nhà không?”
Đỏi mắt đen cùa người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, như thề chỉ cần cô gật đầu, anh ta liền lập tức ‘đưa cô đi.
Anh ta còn không có hỏi cô có thật sự giết người hay không…
Ánh mắt Vân Thanh rơi vào bàn tay bị thương của Hoắc Cảnh Thâm, báng bó rất thô sơ. Anh ta dường như cũng không quan tâm.
Cô hình như, càng ngày càng không thẻ hiểu được người đàn ông này…
Anh ta rõ ràng không thích cô, rq ràng chỉ muốn lợi dụng cô, hơn nửa còn để mẹ cô ở bên cạnh làm mối đe dọa …
I
Nhưng tại sao anh lại như vậy, tại sao phải làm điều này cho cô?
Hoắc Cảnh Thâm lấy tay gõ hai lần trên bàn: “Bị dọa thành câm luôn à?”
Anh ta cố gắng hết sức ra vẻ bàn thân mình thoải mái.
Khi Vân Thanh ngẩng đầu ỉên, tất cả cảm xúc trong mắt đều giấu đi.
“Tứ gia, chuyện của tôi tôi sẽ tự mình giải quyết, không thể gây phiền phức thêm cho anh.”
Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn mờ nhạt, anh ta giơ tay nới lỏng đường viền cổ áo, nụ cười nham hiểm tràn ra khóe miệng, trong mắt cực kỳ lạnh lùng.
“Nói lại lần nữa tôi nghe.”
Anh lao tới rất mạnh, bị đâm, nhưng cô bé này chĩ ngồi đó, lặng lẽ bảo anh đừng bận tâm đến việc riêng của mình…
Thật sự là có gan! /
Vân Thanh lại thấy máu rỉ ra từ đôi taỵ được quấn trong bảng gạc trắng.
Đôi mắt cô nhắm chật, không biết tại sao, trái tim cô như bị chặn lại.
“Vết thương trên tay anh cần phải chữa trị, nếu không sẽ bị nhiễm trùng…
Cô chưa kịp nói hết lời, Hoắc Cảnh Thâm đã hết kiên nhẫn, đột nhiên đứng lên, dáng người cao chặn ánh đèn, bóng dáng ngã xuống như một ngọn núi.
ở bên kỉa bàn, anh dùng bàn tay
to kẹp chặt căm cô, ra vẻ tửc giận.
một vết đó, lộ
“Nói nhưng gì tôi muốn nghe.”