Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 93: Chương 93






Khóe miệng cô cứng đờ, đường cong kéo câng chắc chắn rất khỏ coi.

Hoắc Cảnh Thâm cao lớn, khi cúi mắt xuống nhìn cô, hàng mi dài nhẹ nhàng rù xuống, khiến người ta ảo giác có vài phần dịu dảng.

“ Khả năng khỏi bệnh của mẹ em không lớn, nhưng chỉ cần chữa trị phù hợp, có thể hồi phục thần trí.

Không cần quá lo lắng..” Anh

ngừng lại, nói thêm câu nữa,u Anh sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất bệnh viện tó’i phối hợp với Lâm Vằn Hạc.”

Vân Thanh nghe qua chỉ cảm thấy mỉa mai, chữa trị khỏi cho Khương Như Tâm, tương đương với việc giữ giặt mạch máu cùa cô.

Cô còn phải mang ơn tên khốn nạn này?

“ Vậy thì cảm ơn Tử gia.” Vân Thanh cười ngọt ngào, không tim

ra sơ hờ,” Nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi xem mẹ mình.”

Nói rồi cô muốn rời đi, khi lướt qua người Hoắc Cảnh Thâm, lại bất thình lình bị cánh tay to lớn hơi lạnh của người đàn ông giũ’ chặt.

Vân Thanh sững sờ, vừa định hỏi anh còn có chuyện gì sao?

Bỗng nhiên, vai bị nhấn xuống mà chẳng hề được báo trước.

Hoắc Cảnh Thâm vùi đầu vào bên cổ cô.

Cả người Vân Thanh đứng hình.

” Đừng động đậy, để tôi ôm một chút.”

Anh dường như đã rất mệt, giọng

điệu yếu ớt kiệt sức, hơi thở ấm nóng lướt qua làn da cô.

Cảm nhận được sự cứng nhắc của cô, Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhắm mắt, nở nụ cười với ý đồ không rõ ràng.

Vân Thanh dè dặt hỏi: “ Anh có cần ngủ chút không?”

Hàm dưới của anh vẫn đang đặt ở trên hõm cổ cô, liếc mắt ra vẻ uể oái: “ Em ngủ cùng tôi?”

Không đợi cô trả lời, Hoắc Cảnh Thâm lại lần nữa nhắm mắt, “ 5 phút.”

Anh thật sự ôm cô nghỉ 5 phút, vừa tới giờ, liền thả lỏng tay, khi ngẩng đầu dậy, đôi môi chạm vào bên tai nóng rực của cô, nhận

thấy sự run rầy nhẹ ở cô, lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm cười nhẹ.

” Đi lên với mẹ em đi.”

Anh cời chiếc áo khoác âu phục màu đen đặt lên người cô, chỉ để lại một lời nói, rồi rời đi.

Áo khoác âu phục còn sót lại nhiệt độ cơ thẻ người đàn ông, Vân Thanh bị bao bọc bên trong, cô đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Hoắc Cảnh Thâm, nhàn nhạt như cùng ánh tráng hòa thành

một thể….Cô cau mày, ngày

càng nhìn không thấu.

Rời khỏi bệnh viện.

Ngoài cửa lởn, Hàn Mặc đã chờ ở đó.

Anh ta cung kính mờ cửa cho Hoắc Cảnh Thâm, sau khi ngồi

lên xe, mới lên tiếng báo cáo.

“ Tứ gia, người đến thôn Dược điều tra báo tin, những nãm qua phu nhân sống ẩn dật cùng bà ngoại, cũng không qua lại với người trong thôn, rất thần bí. Hơn

nữa….” Biểu cảm của Hàn Mặc

hơi khó coi, giọng trầm xuống,”

Bà ngoại của phu nhân, tối qua đột nhiên không thấy nữa. Thuộc hạ cùa tôi tra ra được, bà ấy bị một đám người bí mật đưa đi, nghe giọng nói, là người cùa Bắc Thành!”

Nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Cảnh Thâm sớm đã biến mất, trong đôi mắt đen sâu thẳm chỉ sót lại sự lạnh lùng đáng sợ.

“ Trước mắt chỉ có người của Vân gia sẽ động vào Lão phu nhân kia. Cho dù lật tung Bắc Thành, cũng phái tim ra người cho tôi.”

Vâng.”

Một nơi khác ờ thành phố, trong một phòng khách sạn.

Người con gái điên cuồng la hét chói tai.

Tất cả những thứ có thề đập có thể ném ở trong phòng đều trờ thành mảnh vụn, Vân Nghiên Thư nhặt chiếc ghế lên, điên cuồng đập vào chiếc gương soi cả người.

Gương vỡ ra từng mảnh rơi xuống đất.

Mục Từ luôn ờ bên cạnh trông giữ cô cuối cùng cũng không nhìn được nửa, tiến lên phía trước ôm cô tới nơi không có mảnh vỡ thủy tinh.

M Đại tiểu thư, cô bình tĩnh lại!”

“ Anh muốn tôi bình tĩnh thế nào chử? !” Vân Nghiên Thư giận dữ nổi loạn, đôi mắt đò long sòng sọc, điên cuồng giãy dụa, “ Đều tại anh, tại sao khi ở trong am ni cô anh không thẳng tay giết chết con tiện nhân Vân Thanh kla? Không phải thân thù anh rất tốt sao? ! Đồ vô dụng!”

Cô ta trong lúc kích động, tát thẳng vào chiếc mặt nạ trên mặt Mục Từ.

Một nửa gương mặt dữ tợn bị lửa thiêu bất chợt lộ ra dưới ánh đèn sáng rực.