Chiếc Maybach màu đen phóng nhanh trên đường nhưng không rời đi mà lao theo con đường núi quanh co đến tận chân vách đá.
“Tứ gia, Tần Dĩ Nhu đã bị người của chúng ta chặn đường!”
Hàn Mặc nghe điện thoại, báo cáo cho Hoắc Cảnh Thâm ngồi ở ghế sau.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ẩn trong bóng tối, vô cùng quỷ dị.
Hàn Mặc ngập ngừng hỏi: “Có cần giao người cho cảnh sát không?”
“Nhốt người lại.” Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng nói ba chữ.
“Vâng.”
Hàn Mặc biết rất rõ, lần này ngay cả Tần Quân Thành cũng không thẻ bảo vệ được Tần Dĩ Nhu!
Hoắc Cảnh Thâm đè nén cảm giác ngứa ran trong cổ họng, nhắm mắt lại, đôi bàn tay nhợt nhạt vuốt v e sợi dây màu đỏ trên cổ tay một cách vô thức … Khí tức cuồng bạo và điên
cuồng xung quanh anh dần dần biến mất.
Anh chưa bao giờ nhận ra rõ ràng như lúc này, ba chữ ‘Hoắc Cảnh Thâm’, vô dụng đến mức nào!
Trong một biệt thự hẻo lánh bị bao phủ trong bóng tối.
“Cái gì? Vân Thanh cùng xe và người rơi xuống vách đá?!” Kiều Dã nghe được tin tức, từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, toàn thân kinh hãi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta đã bình tĩnh lại.
“Lập tức huy động tất cả nhân lực tìm kiếm dưới đáy vách núi! Sống phải thấy người, chết ….haizz! Cô ấy tuyệt đối sẽ không chết!”
Tiểu sư tỷ của anh ta sao có thể chết như vậy?!
Tiếng xe lán lán đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Cháu nói Vân Thanh… vợ của Hoắc Cảnh Thâm?” Kiều Thực ho khan vài tiếng, thanh âm yếu ớt chậm rãi vang lên.
Kiều Dã buộc mình phải bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Kiều Thực đang lán lộn trên xe làn. “Đại bá, sao người còn chưa nghi ngơi?”
“Không ngủ được, ra ngoài uống nước…” Kiều Thực cau mày, quay lại chủ đề “Hoắc phu nhân rơi từ vách núi xuống?”
Kiều Thực nghe thấy rồi, Kiều Dã cũng không giấu diếm nữa.
“Vâng.”
Kiều Thực không biết nguyên nhân, nhưng nghĩ đến cô gái xinh đẹp vô tư đó, ông ta không khỏi nhíu mày.
“Tôi chì nói, Hoắc Cảnh Thâm không phải đối thủ tốt… có lẽ là kè thù của Hoắc Cảnh Thâm, ảnh hường đến cồ ấy… Thôi đi, Hoắc Cảnh Thâm lo lắng cho vợ mình nên đương nhiên sẽ phái người đến tìm cô ấy.”
Kiều Thực nghi ngờ nhìn về hướng Kiều Dã “Cháu lại lo cho cô ta làm gì? Chẳng lẽ…”
Kiều Dã lập tức giơ tay thề: “Không! Tuyệt đối không! Cháu mà có bất cứ ý xấu nào về Vân Thanh sẽ bị sét đánh!”
Nhưng lúc này, ngoài phòng lại truyền đến sấm sét, một tia chớp xẹt ngang bầu trời…
“…” Một tia sét vụt qua trong lòng Kiều Dã, anh ta hắng giọng, đáp lại ánh mắt dò xét của Kiều Thực, dũng cảm nói: “Đại bá, chủ yếu là trầm hương Kỳ Nam vẫn ỏ’ trong tay Vân Thanh, cô ta chết hay không cũng không quan trọng, nhưng cháu phải lấy lại trầm hương!”
Lời giải thích này cũng cỏ lý.
Nhưng Kiều Thực từ trước đến nay không quan tâm đ ến thân thể của mình, lần trước sau khi gặp ôn Như Ngọc, niềm tin cô gái đó còn sống của ông ta bắt đầu dao động, ông ta càng trở nên bi quan và chán nản với thế giới.
ồng ta bình tĩnh nói: “Sống chết có số, không cần cưỡng cầu.”
Kiều Dã sợ nhất nghe Kiều Thực nói những lời này, anh ta lo lắng, lại nghĩ đến chuyện khác.
“Đại bá! Sinh nhật người vào tháng sau, những hậu duệ và chi nhánh khác của Kiều gia sẽ đến tham dự… Mong người có thể chọn được người kế vị phù hựp nhất!”
Câu nói này khiến tâm tình Kiều Thực càng trở nên phức tạp.
Nếu đứa trẻ đó không biến mất, cồ sẽ kế thừa tài náng của Lam Thủy Tâm chắc chắn sẽ là người kế vị phù hợp nhất…
Kiều Thực hạ mí mắt xuống nói: “Đến lúc đó rồi bàn.”
Sau đó ông ta quay xe lán quay về phòng.
Kiều Dã chậm rãi thỏ’ ra, ngã người xuống ghế sofa, mỗi lần nói chuyện với đại bá đều thử thách lòng can đảm của anh ta…
Kiều Dã vào phòng, mở hộp thư được mã hóa và tìm thấy một liên hệ bí ẩn X, không tìm thấy IP, anh ta gửi email đến đó.
[Tiều sư tỷ trẻ rơi xuống vách đá, không biết sống chết. Rốt cuộc thì khi nào mới đế cô ấy nhận lạo đại bá.]
Lần này email được phản hồi rất nhanh, chỉ có hai dòng chữ…