Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 517




Người phụ nữ trước mặt, là một trong ba người sư phụ của Vân Thanh, ồn Như Ngọc.

Cùng là người đang nắm quyền điều hành phái Caesar.

ít ai biết rằng, người nắm quyền phái Caesar, người điều hành vô số sòng bạc và nồi tiếng trong thế giới ngầm, lại là một phụ nữ.

Kỹ nâng đánh bạc của Vân Thanh được dạy bởi ôn Như Ngọc.

Ba nám trước, ở nước M, ôn Như Ngọc hy vọng rằng cô có thể tiếp quản phái Caesar, nhưng Vân Thanh đã từ chối.

Sau khi trỏ’ về Trung Quốc, cô rất ít liên lạc với ôn Như Ngọc.

Bây giờ gặp lại cũng có chút ngại ngùng.

Chiếc xe lao thẳng về phía trước.

Vân Thanh không án điểm tâm, bụng kêu ùng ục mấy tiếng, điều này càng rõ ràng trong chiếc xe yên tĩnh.

ồn Như Ngọc từ trong túi lấy ra một hộp bánh đậu đỏ vị sữa, bình tĩnh đặt vào tay Vân Thanh.

“Lớn như vậy rồi, còn không biết tự chám sóc mình.” Bà cau mày trách mắng.

Một tia ấm áp chảy qua tim của Vân Thanh.

Cô cầm lấy bánh ngọt, lấy ra một miếng cắn mới biết là bánh Ồn Như Ngọc tự làm…

Khi còn bé cô thích ăn món này nhất, mỗi lần ôn Như Ngọc đều chán ghét nói “Phiền chết đi con bé này” nhưng gặp mặt nhiều lần sau lại mang đến cho cô.

Vân Thanh sớm đã quen với miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm tính lương thiện của ồn Như Ngọc rồi.

“Vân tiều thư, ôn phu nhân đặc biệt dậy sớm làm cho cô đấy.”

Tài xế nhịn không được nói.

“Nhều chuyện.” ôn Như Ngọc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kiên định nói: “Ta chỉ là ngứa tay làm một phần, ai án cũng được.”

Cô híp mắt mỉm cười, tựa đầu vào vai ồn Như Ngọc, ngoan ngoãn xoa xoa, giống như khi còn bé: “Sư phụ của con là tốt nhất.”

Ôn Như Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Nếu không cần ta giúp, không biết khi nào con mới nhớ đến sư phụ.”

Giọng điệu này nghe có vẻ kiêu ngạo hết mức có thề.

Vân Thanh dở khóc dở cười: “Con sai rồi, từ nay về sau mùng một và rằm nhất định sẽ gọi điện thoại cho sư phụ! Bảo đảm!”

Ôn Như Ngọc tràn đầy ghét bỏ: “…đừng, vậy thì con sẽ phiền ta chết mất.”

Vân Thanh àn no, liền nói đến chuyện chính.

“Sư phụ, con muốn xem danh sách khách mời tham gia đấu giá.”

Ôn Như Ngọc mặc dù không biết vì sao, nhưng vẫn đưa danh sách cho cô.

Lần này là một cuộc đấu giá quy mô nhỏ, chỉ có năm mươi khách được mời.

Phái Caesars có tiêu chí sàng lọc của riêng mình, những người được mời đến từ các phái khác nhau, họ cũng không quen biết nhau.

Trong số đó, vị khách bí ẩn nhất chỉ có biểu tượng hoa mai ở tên.

Ngoài ra, không điền bất cứ điều gì, rất lạnh lùng.

“Sư phụ, dấu hiệu “hoa mai” này người có nhận ra không?”

Ôn Như Ngọc liếc mắt nhìn, vừa nhìn thấy biểu tượng hoa mai, vẻ mặt hơi sững lại, trong đầu hiện lên quá khứ.

Nhưng chì trong chốc lát, ôn Như Ngọc liền dời ánh mắt, lạnh lùng nói: “Đến một tên nhát gan ngay cả tên thật cũng

không dám viết, làm sao ta biết được chứ!”

Vân Thanh:

Phản ứng này của sư phụ, hoặc là dấu ấn hoa mai này nọ’ bà rất nhiều tiền, hoặc là…. Người yêu cũ.

Vân Thanh không dám thầm dò bãi mìn của ôn Như Ngọc.

Không có manh mối nào trong danh sách, người đã đe dọa Hoắc Cảnh Thâm chì có thể thấy tại địa điểm đấu giá.

Xét cho cùng, trầm hương đối với người đó là vật cứu mạng

Vân Thanh đưa tay kéo góc áo của ôn Như Ngọc.

“Sư phụ, con muốn nhờ người giúp con một chuyện…”

Vân Thanh ghé sát vào ôn Như Ngọc bên tai thì thầm vài câu, tuy rằng ôn Như Ngọc không rõ cô muốn làm gì, nhưng bà gật đầu đồng ý.

“…Được.”

Vân Thanh cười nói “Sư phụ của con là tốt nhất.”

ồn Như Ngọc không thích mật ngọt chết ruồi: “Thật sự cảm thấy ta tốt, cuộ thi thần bài lần sau, con đi thám gia. Giống ba nàm trước, đem cup về tặng ta.”

Vân Thanh đánh thái cực quyền “Cuộc thi thần bài không phải còn rất sớm sao, lúc đỏ chúng ta hãy nói.”

Cô thật sự lười, cuộc thi thần bài tốn quá nhiều thời gian, năng lượng và não bộ.

Ồn Như Ngọc muốn nói gì đó, nhưng điện thoại di động của Vân Thanh vang lên trước, liền nhìn xuống ID người gọi, thấy ba chữ ‘đàn ông chó’, lập tức cúp máy.

Đây là tên cô đổi cho Hoắc Cảnh Thâm ngày hôm qua.

Trước khi cô bình tĩnh lại, anh là một người đàn ông chó!

Đề tránh Hoắc Cảnh Thâm gọi lại, Vân Thanh đành tắt máy…

Trong phòng ngủ biệt thự.

Người đàn ông vừa tỉnh dậy, dù chỉ mặc đồ ngủ nhưng vẫn khó để che giấu sự hung ác đáng sợ của con mồi.

“Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đã bị tắt máy…” Hoắc Cảnh Thâm tức giận đến mức suýt đập nát điện thoại khi nghe thấy âm thanh thông báo bên tai.

Sáng só’m lúc Vân Thanh vừa xuống giường, đầu óc anh đã cảnh giác tỉnh lại.

Nhưng cơ thề như bị cầm tù không thề cử động được, tứ chi cứng đờ.

… Cảm giác này đối với anh quá quen thuộc!

— Cô gái nhỏ kia lại dám động thủ với anh!!

Gân trên trán Hoắc Cảnh Thâm giật dữ dội.

Nửa giờ sau, Hoắc Cảnh Thâm cuối cùng cũng có thề động đậy, anh kìm nén cơn tức giận đang tuôn trào, với tay lấy điện thoại di động gọi cho Vân Thanh.

Tuy nhiên, chuông chỉ reo một lần rồi gác máy tại đó.

Hoắc Cảnh Thâm gọi lại.

Nghe thấy lời nhắc bên kia đã tắt máy.

Hoắc Cảnh Thâm vốn định ngay khi tĩnh dậy sẽ nói thẳng gia cảnh của mình với Vân Thanh, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn bắt cô gái nhỏ đó về, dạy dỗ cô!

Anh nhướng mày và quay số mà anh hiếm khi gọi đến.

Đầu bên kia vài giây sau liền trả lời, ngữ khí cung kính phục tùng: “Chủ nhân.”

Hoắc Cảnh Thâm nói, ngữ khí lạnh lùng đến mức nói: “Lục tung thành phố, tìm không được phu nhân, mấy người cũng đừng về nữa.”