Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 487




Vân Thanh nhìn con dao trong tay, lại quét mắt qua bàn tay dính máu của Tần Dĩ Nhu, ánh mắt đóng bảng theo từng cm…

….Dùng thủ đoạn đáng khinh như vậy để gài bẫy cô?

Vân Thanh nhướng mi, hờ hững nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Dĩ Nhu, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Tần Dĩ Nhu bị ánh mắt xuyên thấu làm cho da đầu tê dại, sợ hãi lui về phía sau nửa bước.

Nhưng cô ta nhanh chỏng bình tĩnh lại, lén liếc nhìn những người khác xung quanh mình.

Vân Thanh bắt cóc lão phu nhân mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nhưng sau sự khiêu khích vừa rồi của cô ta, mọi người xung quanh đều tin rằng Vân Thanh muốn giết lão phu nhân!

Mọi người Vân Thanh với ánh mắt thù địch!

Một số vệ sĩ trung thành bảo vệ đã bao vây Vân Thanh.

Tần Dĩ Nhu thoáng thấy Hoắc Cảnh Thâm đang sải bước

về phía mình, vẻ mặt căng thẳng, dường như anh cũng bị con nhỏ Vân Thanh đó chọc tức!

Trong lòng cô ta không giấu được nụ cười tự mãn.

Người Hoắc Cảnh Thâm quan tâm nhắt quả nhiên chính là lão phu nhân…

Tần Dĩ Nhu vẻ mặt yếu ớt cùng sự oan ức chào đón Hoắc Cảnh Thâm “Anh Tư…”

Tuy nhiên, Hoắc Cảnh Thâm thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, đồi môi mỏng của anh mấp máy, chì lạnh lùng bật ra hai chữ: “Cút đi!”

Giọng nói không lớn, nhưng cũng đủ để người chung quanh nghe thấy rõ ràng.

Biểu cảm Tần Dĩ Nhu hoàn toàn đóng báng, khuôn mặt của cô ta vở thành từng mảnh.

Hoắc Cảnh Thâm thờ ơ lướt qua cô ta, đi thẳng đến Vân Thanh phía sau.

“Có bị thương không?” giọng nói trầm thấp êm tai của người đàn ông mang theo một tia thương hại hiếm thấy.

Vân Thanh hơi giật mình, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng cô.

Cô vốn tưởng rằng Hoắc Cảnh Thâm nhìn thấy cảnh này sẽ có chút tức giận tra hỏi cô…

Nhưng điều đầu tiên anh quan tâm là cô có bị thương hay không…

Vân Thanh lắc đầu “Em không sao.”

Tần Dĩ Nhu ờ một bên cứng nhắc quay lại.

Cô ta có thẻ thấy rõ ràng khuôn mặt tập trung của Hoắc Cảnh Thâm…

Nhưng trong mắt anh, dường như chỉ có con khốn Vân Thanh!!

Tại sao chứ?

Dựa vào đâu?

Tần Dĩ Nhu siết chặt vết thương trên lòng bàn tay, máu chảy đầm đìa … Nỗi bất bình và ghen ghét trong lòng cồ ta giờ phút này sụp đồ.

“Anh Tư, em là người bị thương!” cô ta sắc bén nói.

Hoắc Cảnh Thâm cuối cùng cũng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh đến mức như có giọt báng rơi xuống đáy mắt.

“Là cô tự chuốc lấy!”

Thân thề Tần Dĩ Nhu bị bốn chữ lạnh lẽo của anh run lên.

Có nghĩa là gì?!

Chẳng lẽ Hoắc Cảnh Thâm đã nhìn thấy gì đỏ… Không, từ góc độ của anh, vừa rồi không thể nhìn thấy động tác nhỏ của cô ta…

Nhưng ánh mắt lạnh lùng sắc bén của người đàn ông lại

khiến Tần Dĩ Nhu run sợ.

Cô ta vội vàng chạy đến chỗ lão phu nhân đang hoảng loạn bên cạnh, ra vẻ lo lắng nhưng thực ra là tìm chỗ trú ẩn.

“Bà nội, bà không sao chứ?” Nước mắt lưng tròng, cô ta ôm bàn tay đang chảy máu của mình, dáng vẻ vô cùng đáng thương “Thực xin lỗi bà nội, cháu làm bà sợ sao? Vừa nãy con sợ Vân Thanh làm hại bà bị thương nên mới đâm về phía trước…’

Lão phu nhân không để ý vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi quay đầu lại, liền thấy Vân Thanh cầm dao trên tay, tay Tần Dĩ Nhu chảy máu…

Bà đương nhiên cho rằng Vân Thanh muốn giết hại mình, nhưng Tần Dĩ Nhu đã đến cứu bà bất kể sự an nguy.

“Đứa cháu ngoan, ta không sao!” thấy trong mắt Tần Dĩ Nhu tràn đầy thương hại, lão phu nhân quay đầu tức giận chỉ vào tên sát nhân Vân Thanh, nghiêm giọng nói với Hoắc Cảnh Thâm “Tiều Tứ, đừng để bị lừa bởi hồ ly tinh này. Để ngồi vào vị trí Hoắc phu nhân, cô ta không chỉ mang thai giả để mê hoặc con, mà còn muốn giết ta ngay bây giờ! Con khốn xấu xa này….”

“Bà nội!” Đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Thâm dùng giọng

điệu lạnh lùng cắt ngang lời lão phu nhân như vậy.

Cảm giác độc đoán và áp bức trong xương của anh đã được bộc lộ hoàn toàn vào lúc này.

Lão phu nhân bị sốc, im lặng trong giây lát.

Gân trên trán Hoắc Cảnh Thâm kịch liệt co giật, ép xuống tà linh sắp điên cuồng tàn phá khắp người.

Ánh mắt anh rơi vào người lão phu nhân trầm giọng nói “Bà nội, người phụ nữ mà bà đang nói chính là vợ của cháu! Hi vọng bà khi xưng hô với cô ấy, có thế dành cho cô ấy sự tôn trọng cơ bản.”

Nếu đồi lại là người khác làm, dám sỉ nhục Vân Thanh trước mặt anh, bây giwof cỏ lẽ đã ngã vật dưới đất….

Thân thề lão phu nhân run lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng, thiếu chút nữa tức giận phun ra máu.

“Tiểu Tư, ta nghĩ cháu đã bị con hồ ly tinh này dụ dỗ rồi!” Bà tức giận chỉ vào Vân Thanh “Nhiều người thấy như vậy, người vợ tốt mà cháu nói chì muốn giết ta!! Cô ta vẫn còn giữ vũ khí giết người nó ỏ’ trong tay.”

Vân Thanh cúi đầu nhìn con dao trong tay.

Khung cảnh này quả thực giống như một vụ án giết người cỏ chủ đích với đầy đủ nhân chứng và bằng chứng …

Khỏe miệng cô cong lên vẻ mỉa mai, ánh mắt cô quét qua những người đang nìn.

“Các người thật sự cho rằng ta muốn giết người, còn cần dùng dao sao?”

Khi những lời này vừa nói ra, những người có mặt ở đây đều không khỏi cho rằng lúc Vân Thanh bắt lão phu nhân làm con tin, cô đã dùng kim bạc…

Hầu như tất cả mọi người trong Ngự Cảnh Viên đều biết rằng, Vân Thanh rất giỏi sử dụng kim, nắm rõ các huyệt đạo trên cơ thể con người như lòng bàn tay …

Nếu cô thực sự có ý định giết người, tại sao phải ném kim và thay bằng dao?

Tần Dĩ Nhu sao có thể dễ dàng để Vân Thanh thu lại chuyện này?

Thấy vẻ mặt của những người xung quanh thay đổi, cô ta nhảy ra ngoài và nói một cách sắc bén “Vân Thanh, bây giờ có ngụy biện cũng vô ích! Con dao ở trong tay cô, đều có nhân chứng vật chứng!”

Vân Thanh cười lạnh một tiếng, đang định nói, Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên rút con dao ra.

“Hàn Mặc!” Hoắc Cảnh Thâm nắm lấy con dao nhưng không chạm vào cán. Anh lạnh giọng ra lệnh “Đưa con dao đi giám định, kiểm tra chuôi dao có bao nhiêu dấu vân tay.”