Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 470




Hoắc Cảnh Thâm ăn cơm cùng Vân Thanh xong liền tới công ty.

Vân Thanh ngủ trưa xong, trước khi đi có tới phòng bên cạnh thám Tần Quân Thành.

Tần Quân Thành vừa mới uống thuốc, vẫn đang ngủ mê, Vân Thanh lặng lẽ bước tới, bắt mạch cho ông ta, xác nhận mạch tượng ổn định, cô mới rời đi.

Bước ra khỏi cống bệnh viện, Vân Thanh bất chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc tựa vào trước xe, đang đợi cô.

Đó là Lưu Phong.

Thấy Vân Thanh bước ra, ánh mắt né tránh, không đưực thoải mái lắm, ho khan một tiếng.

“Phu nhân.” Giọng nói Lưu Phong có hơi cứng ngắc, “Tứ gia bảo tôi sẽ đi theo cô trong khoảng thời gian này.”

Thật ra không chì có mỗi anh ta, mà còn có rất nhiều vệ sĩ âm thầm bảo vệ cô.

Vân Thanh nhíu mày, không nói lời nào, yên lặng nhìn Lưu

Phong, đợi anh ta nói tiếp.

Ánh mắt cô trong veo sáng rực, Lưu Phong cảm thấy tâm trạng của bản thân dường như đều được phơi bày dưới ánh sáng, không cỏ nơi nào để trốn.

Lưu Phong mím môi, cúi đầu, có chút khó nói: “Xin lỗi cô, lúc trước là do tôi có định kiến với cô … đã làm nhiều chuyện khốn nạn …”

Anh ta bị Tần Dĩ Nhu lợi dụng, không ít lần suýt chút nữa hại cô mất mạng … Lưu Phong sớm biết mình đã làm sai.

Nhưng anh ta chỉ biết đánh nhau chảy máu, chứ chuyện cúi đầu xin lỗi thế này, Lưu Phong rất ít khi làm, một câu nói ngắn gọn có hơi vấp, nhưng có thể nhìn ra sự chân thành ở đỏ.

Cũng coi như còn có thề cứu chữa.

Đôi mắt lạnh lùng của Vân Thanh dần dịu lại, cô uể oải ngáp một cái, ngồi lên xe: “Xem hành động sau này của anh, tôi sẽ xét xem nên tha thứ hay không.”

Lưu Phong: “… ”

Sau khi Vân Thanh lên xe, đã bảo Lưu Phong lái xe tới

bệnh viện mà Khương Như Tâm đang ở.

Mấy ngày qua, việc duy nhất cô không thể lơ là, là tình hình sức khỏe của mẹ.

Trong phòng bệnh, dì Trương đang lau mặt cho Khương Như Tâm.

“Dì Trương.” Vân Thanh gọi bà.

“Tiểu thư, cô tới rồi!” Nhìn thấy Vân Thanh, dì Trương mới bớt lo lắng.

Không biết vì sao, mặc dù tiểu thư trẻ tuổi, nhưng chỉ cần có cô ở bên, dì Trương luôn cảm thấy yên tâm.

Vân Thanh gật đầu với bà.

Mấy ngày cô không ở đây, dì Trương đều ở bệnh viện chăm sóc Khương Như Tâm.

“Dì Trương, mẹ con đã tình lại chưa?”

“Vẫn chưa.” Dì Trương thở dài, đột nhiên nhớ ra gì đó, “Nhưng tối qua khi bà hôn mê có nói mớ … nói cái gì mà “ông ta” quay về rồi … ”

‘ông ta’?!

Vân Thanh trầm ngâm suy nghĩ.

Trước kia, Khương Như Tâm cũng vì chịu đả kích lớn mà hôn mê … Lẽ nào, bà nhìn thấy ai?

Vân Thanh nhìn mẹ vẫn đang hôn mê nằm trên giường bệnh, có chút bối rối.

Khồng biết tại sao, cô luôn cảm thấy mẹ mình còn giấu rất nhiều bí mật…

“Dì Trương, dì có biết trước khi mẹ sinh con, có gặp người nào đặc biệt, trải qua những chuyện gì không?”

Dì Trương là người lớn trong gia đình, có lẽ sẽ biết gì đó.

Dì Trương nhớ lại, dù sao bà cũng đã có tuồi, có rắt nhiều chuyện chì nhớ được mang máng.

“Phu nhân luôn chuyên tâm điều chế hương, cũng ít khi tiếp xúc với người khác … À đúng rồi!” Dì Trương đột nhiên nhó’ ra, “Nám đó, phu nhân tới Nghiệp thành tham gia hoạt động điều chế hương, quen biết một cô gái rất nổi tiếng ở Nghiệp thành, hai người còn trở thành bạn thân, vô cùng thân thiết. Tôi nhớ khi phu nhân mang thai cồ, vị phu nhân kia cũng đang mang thai…”

Hai người bạn thân cùng lúc mang thai?

Vân Thanh hỏi thêm: “Dì Trương, dì có nhớ người bạn kia của mẹ con tên gì không?”

Dì Trương cố gắng nhớ lại, cuối cùng đành bất lực lắc đầu.

“Tôi cũng không biết nhiều, mỗi lần phu nhân tới Nghiệp thành đều đi một mình, không đưa người hầu đi cùng. Tôi chỉ nhớ, người bạn thân kia của phu nhân hình như … họ Phùng. Đó cũng là một người đáng thương, nghe nói 20 năm trước bà ấy khó sinh, cả mẹ và con đều không giữ được.”

Phùng?

Nghiệp thành Phùng gia, có chút thông tin, có lẽ có thề điều tra ra được gì đỏ.

Vân Thanh gửi tin nhắn cho Tạ Lãng, yêu cầu anh điều tra Phùng gia ỏ’ Nghiệp thành 20 nám trước.

[Dù điều tra được gì, cũng phải báo cáo ngay cho tôi.]

[Đã nhận!]

Đặt điện thoại xuống, Vân Thanh chú ý tới mấy bỏ hoa đặt ở đầu giường.

Khương Như Tâm trước kia ở ẩn, ít qua lại với người khác, càng huống hồ bị Vân gia giam giữ nhiều nám như vậy … ai lại tặng hoa chứ?