Trong phòng bệnh, Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng nghe câu trả lời của Winona, đầu ngón tay khẽ giật giật, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Vì cô ta nảy ra ý tường này, anh sẽ làm cô ta hài lòng.
Hoắc Cảnh Thâm gọi một cuộc điện thoại, giải thích vài câu rồi buông điện thoại, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Anh tiện tay nhặt chiếc áo choàng tắm treo trên tường lên.
Đúng như dự đoán, cô gái nhỏ trong bồn tắm đã ngủ thiếp đi trong làn nước ấm.
Nếu ngâm mình trong bồn tắm trong một thời gian dài, sẽ bị cảm lạnh.
Thời gian của Hoắc Cảnh Thâm vừa đúng lúc.
Anh bước tới, đưa người lên khỏi mặt nước và nhẹ nhàng lau khô người bằng một chiếc khàn tắm lớn.
Vân Thanh nửa mê nửa tĩnh, mi mắt cũng không nhấc lên, ngửi được hơi thở quen thuộc trên người đàn ông liền có ý thức chui vào trong ngực anh.
“Hoắc Cảnh Thâm…” Cô kéo giọng mũi lười biếng, gọi tên anh có vẻ rất mê hoặc.
Dường như bàn tay bé nhỏ bấy lâu nay vô hình đang nhẹ nhàng cào vào tim anh.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm trầm xuống, khàn giọng đáp “ừm.”
Nghe giọng nói của anh, Vân Thanh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Dù sao có Hoắc Cảnh Thâm ở bên, cô yên tâm ngủ trong bồn tắm, anh sẽ không để cô bị cảm đâu…
Hoắc Cảnh Thâm bế cồ lên giường, lấy máy sấy, điều chỉnh nhiệt độ, nhẹ nhàng vuốt ve tỉ mỉ sấy đuôi tóc bị nước làm ướt của Vân Thanh.
Còn Vân Thành, cô yên tâm nằm trong lòng Hoắc Cảnh Thâm, cảm giác được gió ấm thổi qua rất thoải mái.
Cô hé nửa mi mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú không thể rời mắt của Hoắc Cảnh Thâm.
Lúc này, anh hơi cụp mi xuống, chuyên tâm sấy tóc cho cô, lông mi vừa dày vừa dài như lông quạ, trên mí mắt phủ lên
một bóng mờ mờ, nhìn anh… thật dịu dàng.
Vân Thanh nhịn khồng được đưa tay chạm khuôn mặt anh.
Hoắc Cảnh Thâm không ngừng cử động tay, liếc nhìn cô “Không buồn ngủ à?”
“Buồn ngủ…” Đôi mắt Vân Thanh híp lại thành hình tráng lưỡi liềm, cồ nhìn thẳng vào anh với vẻ vui mừng không giấu giếm, cô nói “Hoắc Cảnh Thâm, em xong thật rồi. Hình như bây giờ em càng ngày càng thích anh.”
Những lời nói như vậy, cô dường như chưa từng nói ra ….
Bàn tay đang sấy tóc của Hoắc Cảnh Thâm hơi dừng lại, một lúc sau anh mới nhẹ giọng nói “Vậy thì em thích đi.”
Câu trả lời này hiển nhiên không phải lời Vân Thanh muốn nghe.
Cô ngồi thẳng dậy, ôm mặt Hoắc Cảnh Thâm, vô cùng nghiêm túc nói “Hoắc Cảnh Thâm, bây giờ anh cỏ phải là thật sự thích em không?”
Vân Thanh có lúc cảm thấy người đàn ông trước mặt hình như rất yêu mình. Nhưng Hoắc Cảnh Thâm chưa từng tự mình nói những lời như thích cồ, yêu cồ.
Vân Thanh dường như không xác định được.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ cỏ tiếng máy sấy tóc.
Cuối cùng, âm thanh biến mất.
Hoắc Cảnh Thâm sờ sờ đuôi tóc đã sấy khô của cô, ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt Vân Thanh trước mặt.
Ánh đèn trên đầu chiếu vào mắt cô gái, phản chiếu rõ nét khuôn mặt anh.
Giống như lúc này, trái tim và ánh mắt của cô đều hướng về anh…
Cô đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy bức bối khó tả.
“Phải.”
Trước mặt cô, cuối cùng anh cũng bị đánh bại.
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Thâm bất đắc dĩ cùng nuông chiều “Anh rắt thích em, hài lòng chưa?”
Vân Thanh híp mắt cười cười, mè nheo muốn anh nói lại đầy đủ.
Một cô gái 20 tuổi với những suy nghĩ nho nhỏ hiện rõ trên khuôn mặt.
Hoắc Cảnh Thâm có chút buồn cười, nhưng cũng chiều theo ý cô, nghiêm túc nói “Anh rất thích em.”
Vân Thanh đỏ mặt, quay đầu chui vào trong chăn.
“Buồn ngủ quá, em đi ngủ đây.”
Trong chăn, cô gái nhỏ lấy điện thoại di động ra, dán vào tai, âm thầm nghịch.
‘Anh rất thích em.’ Giọng nói khàn khàn và có chút cồn của người đàn ông lặp lại lời thú nhận của anh ta bên tai cồ.
Vân Thanh chỉ cảm thấy toàn than ngọt ngào, hóa thành một vũng nước mềm nhũn.
Cô nghĩ rằng mình đã chết có lẽ cô sẽ phải treo cồ tự tử trên cây Hoắc Cảnh Thâm cho đến hết đời …
Đêm nay, Hoắc Cảnh Thâm đã qua đêm với Vân Thanh trong bệnh viện.
Khi trời chạng vạng tối, tù’ biệt thự nơi Winona đang tạm trú có thể nghe thấy tiếng hét đinh tai nhức óc của một người phụ nữ.
“A!!”