Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tần Dĩ Nhu đã trải qua việc cận kề cái chết vô cùng đáng sợ, bị Vân Thanh àm cho nhục nhã như vậy.
Cô ta giận dữ, lảo đảo bò dậy, vẫn chưa kịp mở miệng, đã phun ra máu, ngất đi…
Tiêu Dao Tử thờ dài, trái tim già cỗi của ông cũng không dễ chịu chút nào.
M* nỏ, còn thú vị hơn cả đi tàu lượn siêu tốc.
Vân Thanh pha nửa lọ thuốc giải còn lại với nước, đưa cho Winona.
Mặc dù người chưa tình lại, nhưng sắc mặt đã dần hồng hào trở lại.
“Khi nào tiều thư Winona sẽ tỉnh lại?” Dung Thần hỏi.
Vân Thanh nhún vai, ngáp rồi nói: “Cái này phải hỏi sư phụ tôi.”
Tiêu Dao Tử khi nãy vẫn còn bị trói, giờ đã trở thành khách quý, được cung kính mời tới trước mặt Winona.
Tiêu Dao Tử giả bộ bắt mạch: “Công chúa đã không còn nguy hiểm về tính mạng, vài tiếng sau sẽ tình lại. Nhưng lượng độc còn lại vẫn chưa hết, tôi kê cho cậu một đơn thuốc, cậu cho người tới Y Tiên Các lấy thuốc là được.”
Dung Thần mang giấy bút lên ngay.
Tiêu Dao Tử viết đầy cả một mặt chữ.
Vân Thanh tiến sát gần liếc nhìn, không bất ngờ chút nào, quả nhiên lão già này đang cố ý trả thù hoàng gia nước B, chỉ mỗi Vạn Tức Đan kê cho liều lượng hẳn 1 nàm…
Việc của Winona cũng coi như đã được giải quyết, giờ, nên tính tới thù mới hận cũ với Diêm Hoài Trân rồi…
Đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu bi thảm của Diêm Hoài Trân.
“Là Diêm mỗ không dạy bảo được đồ đệ!”
Vân Thanh ngước mắt, thấy Diêm Hoài Trân bước ra, quỳ xuống trước mặt màn hình giám sát cùa hoàng gia nước B.
Vẻ mặt hối hận, tự trách chính mình: “Tôi thật sự không ngờ, đồ đệ của mình lại vì đố kị mà hạ thuốc độc hại công chúa! Vậy mà tôi không phát hiện ra…thật sự hổ thẹn!”
Nói tới đây, Diêm Hoài Trân bất ngờ nắm lấy chiếc dao gọt hoa quả ở cạnh bàn trà, trước mặt tất cả mọi người, nhẫn tâm chặt đứt ngón tay út của mình!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người, cả Hoàng gia nước B không lộ mặt ở bên kia màn hình cũng rất ngạc nhiên.
Vân Thanh nhíu mắt.
Tên mù một mắt này quả là người tàn nhẫn, chặt đứt cả ngón tay của mình … Hơn nữa nhân lúc Tần Dĩ Nhu ngất đi, đồ hết tội cho cô ta, phủi sạch cho mình!
Diêm Hoài Trân chịu đựng cơn đau dữ dội nói: “Lỗi của đồ đệ, ta thân là sư phụ, dù không biết sự tình, nhưng cũng không thể chối bỏ trách nhiệm! Ta tự cắt đứt một ngón tay, mong nhận được sự thứ lỗi của hoàng gia … Ba nàm sau, ta nguyện tới nước B chữa bệnh miễn phí!”
Mặc dù Diêm Hoài Trân không có tiếng trong nước, nhưng cũng nồi danh ở giới Y học nước ngoài.
Giờ Diêm Hoài Trân chủ động nhận tội, không chỉ tự cắt đứt ngón tay của mình, mà còn rất chân thành gọi điện cho hoàng gia nước B ở bên kia.
Dung Thần cung kính trả lời điện thoại.
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Sau khi tắt điện thoại, mặc dù ánh mắt anh ta nhìn Diêm Hoài Trân lạnh lùng, nhưng vẫn coi như khách khí: “Diêm tiên sinh, hoàng gia bên kia sẽ không truy cứu trách nhiệm liên quan tới ông nữa, nhưng hy vọng ông sẽ thực hiện lời hứa.”
“Đương nhiên! Ta sẽ đi cùng Dung tiên sinh!”
Diêm Hoài Trân trả lời dứt khoát, rồi bước sang một bên.
Ánh nhìn sắc sảo lạnh lùng hiện lên trong đôi mắt van đục của ông ta.
Cho dù hy sinh Tần Dĩ Nhu, mục đích lộ mặt trước hoàng
gia nước B của ông ta cũng đã đạt được!
Đợi tới nước B, người Tần gia có quyền cũng chẳng thề làm gì được ông ta…
Dung Thần chỉ vào Tần Dĩ Nhu đang ngất bên cạnh, nghiêm giọng dặn dò thuộc hạ: “Giam người con gái hạ độc hại công chúa này lại!”
vẫn còn vài người vệ sĩ của Tần gia đang đứng ở đó, nhưng tình hình trước mặt, họ thật sự không dám tiến lên ngãn cản … Họ chỉ muốn kiếm chút tiền qua ngày, nếu ra tay sẽ bị liên đới, mang tội danh hại cồng chúa hoàng gia nước B, nửa đời sau không còn hy vọng gì nữa!
Vân Thanh cau mày, định nói gì đó.
Đúng lúc đó, Tần Dĩ Nhu tỉnh lại.
Cô ta vẫn chưa biết khi mình ngất, bản thân đã bị Diêm Hoài Trân phản bội, Tần Dĩ Nhu chỉ nhớ lời mỉa mai của Vân Thanh trước khi cô ta ngất.
Việc đầu tiên phải làm sau khi Tằn Dĩ Nhu tỉnh là tìm Vân Thanh tính sổ!
Cô ta giận dữ nhìn chằm chằm Vân Thanh, rút điện thoại ra:
“Cô dám hạ độc hại tôi, vậy thì hôm nay cô sẽ không thề ra khỏi đây!”
Vân Thanh:
Khi người con gái đó phun ra máu có phải mất cả não luôn không?
Cũng không thèm nhìn xem tình hình xung quanh?
Nhưng Tần Dĩ Nhu chưa gọi được điện thoại, Tồn Tú Trân đã gọi điện thoại qua.
Khi đó hai mắt Tần Dĩ Nhu sáng rực lên.
Trước khi cồ ta đi, chân Tồn Tú Trân bị thương vẫn ở lại bệnh viện, trông nom Tần Quân Thành! Một khi có động tĩnh, sẽ gọi điện thoại báo ngay cho cô ta!
Tôn Tú Trân gọi điện thoại tới chắc chắn là muốn nói với cô ta tin, phẫu thuật thất bại, Tần Quân Thành đã xảy ra chuyện!
Vì sớm đã có chuẩn bị, khi nhận điện thoại, Tần Dĩ Nhu không cảm thấy buồn, mà ngược lại có cảm giác vui sướng vì đã đạt được như ý nguyện!
– Con tiện nhân Vân Thanh thích kho mẽ, lúc này sẽ bị cô ta giẫm đạp chẳng thế trỏ’ mình!!
Cô ta cố kiềm chế niềm vui nhận điện thoại…