Màn đêm buông xuống, tối đen như mực.
Vệ sĩ được bố trí xung quanh căn biệt thự Winona ờ.
Một chiếc Maybach dừng trước cồng biệt thự.
Một bóng người mặc áo choàng đen xuống xe, chính là Diêm Hoài Trân.
Vệ sĩ canh chừng ờ cửa sau cung kính mở cửa cho ông ta.
Ở trong phòng, Tiêu Dao Tử ngồi xếp bằng trên giường, mắt cá chân bị khỏa bằng xích sắt, trước mặt là món án nhẹ nguội lạnh.
Đương nhiên, chỉ còn lại một nửa.
Dù ở hoàn cảnh nào, Tiêu Dao Tử cũng không bạc đãi bản thân.
“Aaa… Sư huynh, còn hai ngày nữa là mạng của huynh không được đảm bảo nữa rồi. ở trong tình thế này, huynh vẫn có thề ăn được, ngủ được!” Giọng nói khàn khàn của Diêm Hoài Trân như bị hơ qua lửa vang lên.
Tiêu Dao Tử nhíu mắt, lạnh lùng liếc nhìn ông ta, giống như nhìn thứ gì bấn lắm.
“Cút.”
Với tên khốn kiếp hại sư phụ diệt sư môn này, Tiêu Dao Tử nửa chữ cũng không muốn nói.
Nhưng Diêm Hoài Trân không hề giận, ồng ta lấy ra một chiếc bình nhỏ, đẩy tới trước mặt Tiêu Dao Tử.
“Sư huynh, dù sao thì chúng ta cũng là đồng môn, tôi cũng không nhẫn tâm nhìn anh bị đưa tới nước B, bị người ta dày vò sống không bằng chết. Anh uống viên thuốc này vào, có lẽ vẫn được toàn thây!” Diêm Hoài Trân ra vẻ trọng tình trọng nghĩa, ngon ngọt khuyên, “Về đồ đệ Vân Thanh của anh ấy mà, sau khi anh chết, ta sẽ nghĩ cách giúp con bé thoát thân.”
Tiêu Dao Tử nhìn Diêm Hoài Trân bị mù một con mắt ở trước mặt, như thể bị chọc giận nực cười.
Trên đời sao lại có loại người vô liêm sỉ đến thế?!
“Diêm Hoài Trân, ta thật sự hối hận…năm đó chỉ chọc mù một mắt ngươi!”
Lời nói này khiến ánh mắt Diêm Hoài Trân dần u ám.
Con mắt đã mù dường như lại đang đau âm ỉ!
Tiêu Dao Tử không thèm để ý mà chế giễu: “Tên ngu xuẩn như người, tưởng ta cũng ngu như vậy sao? Giờ ta tự tử bằng thuốc độc, chẳng khác nào tự nhận mình mang tội danh hại công chúa! Vậy sau khi ta chết, cả Y Tiên Các đều gặp họa, huống hồ là Vân Thanh!”
Diêm Hoài Trân bị vạch trần ngay tại chỗ, nhưng ông ta không đếm xỉa, mà ngày càng vô liêm sỉ hơn.
“Lẽ nào anh nghĩ 2 ngày sau anh sẽ không cần chết nữa sao? Đồ đệ ngu ngốc của anh, cán bản không thể tìm ra thuốc giải trong vòng hai ngày!”
Nghĩ tới Vân Thanh, ánh mắt Tiêu Dao Tử hiện lên sự hoài nghi, đau lòng.
Con bé đó…cứ muốn lao vào giúp!
Diêm Hoài Trân hôm nay tới muốn bức Tiêu Dao Từ chết, cũng lười không muốn nói những lời thừa thãi với ông.
“Nếu anh đã không muốn tự mình ra tay, vậy thì tôi sẽ tiễn anh đoạn đường cuối!” ông ta nở nụ cười nham hiểm, cầm
bình thuốc độc ép Tiêu Dao Tử, trong con mắt đục ngầu chứa đầy ác ý.
Mấy chục nám nay, Diêm Hoài Trân nhẫn nhục chịu đựng, ngay cả khi nằm mơ cũng nghĩ sẽ có một ngày trừ khử Tiêu Dao Tử, báo thù, lấy lại Y Tiên Các!
…Cho dù chỉ còn lại hai ngày, Diêm Hoài Trân cũng không thể đọi thêm nữa!
Cả người Tiêu Dao Tử lạnh buốt, giờ tay chân đều bị xiềng sắt xích lại, không là đối thủ của Diêm Hoài Trân!
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói giận dữ và kiêu ngạo vang lên.
“Gan ngươi cũng lớn thật đấy! Còn dám giết hại người dưới trướng của ta?” Dung Thần từ xa bước tới.
Người đàn ông chưa tới 30 tuổi, khí chất lạnh lùng cao ngạo.
Kiếm thật giáo thật, toát lên sự chết chóc.
Diêm Hoài Trân không ngờ Dung Thần sẽ đột nhiên xuất hiện, ông ta ngẩn người, mở miệng nói: “Thần tiên sinh…”
“Mau cút cho tôi!” Dung Thần vừa bí mật nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Diêm Hoài Trân và Tiêu Dao Tử, không muốn nói những lời thừa thãi với ông ta nữa.
Anh ta lạnh lùng cảnh cáo: “Trong vòng 3 ngày, nếu ông không thể trị khỏi cho tiểu thư Winona, ta sẽ cho ông biết thế nào là sống không bằng chết!”
Diêm Hoài Trân sắc mật khó coi, tức giận nhưng không dám nói.
Dung Thần này, là cao thù hàng đầu trong đội bảo vệ hoàng thất nước B, không dễ động vào!
Diêm Hoài Trân chỉ có thể tạm thời nén cơn giận, đội mũ, quay người bước ra ngoài.
Dung Thần thấy bóng dáng Diêm Hoài Trân dần biến mất, cau mày.
Người đưa tới cỏ hạn, đều dùng đề bảo vệ tiểu thư Winona.
Nếu không phải anh ta nhận được một tin nhắn mật, mau chóng xuống dưới, e là Tiêu Dao Tử đã sớm mất mạng rôi…
Dung Thần định bảo Tiêu Dao Tử thu xếp, đi cùng mình.
“Ồng…” Anh ta quay người lại, vừa vẫn thấy Tiêu Dao Tử đang xếp bằng ngồi trên giường, lạnh lùng kiêu ngạo, không biết đã xuống giường từ lúc nào.
Tiêu Dao Tử đã sắp xếp ổn thỏa, ôm lấy áo khoác, dáng vẻ đã chuẩn bị xong, điềm nhiên nói với Dung Thần: “Nơi này không an toàn, Dung tiên sinh, anh đã từng đồng ý với đồ đệ ta, hai ngày này sẽ bảo vệ ta thật tốt, giờ chúng ta đồi chỗ khác vậy.”
Dung Thần: “…”
ở một nơi khác.
Vân Thanh ở trong phòng khách sạn, đang chú tâm đọc sách.
Điện thoại ở bên cạnh kêu lên.
Vân Thanh không thèm nhìn tên người gọi, mà nhắc máy luôn.
“Lão đại, em đúng là thần rồi!” Giọng nói cao ngạo của Tạ Lãng vang lên, “Tên Diêm Hoài Trân kia nửa đêm có chạy tới chỗ sư phụ chị! Em lập tức gửi tin nhắn cho Dung Thần…Trông mặt Diêm Hoài Trân bước ra bực tức lắm, haha!”
Vân Thanh ngáp một cái, “Tắt nhá.”
Xem ra, hai ngày này Tiêu Dao Tử sẽ không sao.
Chuyện tiếp theo, Tạ Lãng ra tay không tiện, phải đồi người
khác….
Vân Thanh gửi một đoạn tin nhắn dài cho Nghê Hoan, rất nhanh đã được Nghê Hoan trả lời lại.
Nghê Hoan: [Vân tồng yên tâm.]
Vân Thanh tạm thời trút bỏ nỗi lo này, tắt điện thoại, ném sang một bên, chú tâm đọc tài liệu trong tay.