Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 443




Sau khi Vân Thanh ra khỏi phòng tắm, cô cầm điện thoại lên liền thấy một loạt tin nhắn chia buồn.

Chung Ly nhắn đầu, sau đó là Tạ Lãng.

Thậm chí cả Nghê Hoan cũng gửi tin nhắn bày tỏ sự quan tâm dành cho sếp của mình.

Nghê Hoan: [Vân tổng, cồ không sao chứ? ]

Rõ ràng tất cả đều đều đã xem tin trên vòng bạn bè của cô.

Còn cuộc gọi nhỡ của Hoắc Cảnh Thâm bị đẳy xuống dưới cùng, nên cô không để ý.

Vân Thanh lịch sự trả lời lại Nghê Hoan: [Không sao, tôi phàn nàn chút thôi. ]

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, Chung Ly liền gọi tới..

“Thanh Thanh bảo bối, làm sao vậy? Cậu bị phía ban tồ chức Đại hội y học kia bắt nạt??”

Có cảm giác đang trong tư thế nhấc dao chuẩn bị chém người.

Vân Thanh kể cho cô nghe những gì đã xảy ra, rồi gửi cho Chung Ly tấm ảnh chụp bữa tối của cô và bữa tối của Tiêu Dao Tử.

Chung Ly ờ đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó đột nhiên nói: “Liệu có phải người phụ trách phía ban tổ chức… thích sư phụ cậu không?!”

Vân Thanh bị cách tư duy kỳ lạ của Chung Ly làm giật mình tới mức suýt phun nước ngay tại chỗ.

“Cậu nghĩ xem, chẳng phải chiếc xe đưa hai người đến Đại hội nghị Y học rất sang trọng sao? Rồi thì bữa tối của sư phụ cậu khác với tất cả những người khác… Điều đó không phải đã nói rõ rồi sao? Ngay từ đầu ông ấy đâ nhận được sự đối xử khác biệt rồi! Rõ ràng cưng chiều còn gì!!” Chung Ly phân tích rõ ràng, “Không nhìn không ra, sư phụ cậu đã tuổi đó rồi, mà còn hấp dẫn hơn cậu!”

Vân Thanh:”…”

Không hiểu sao tự nhiên cảm thấy những điều cô ấy nói cũng có lý.

Chung Ly kiên quyết nói: “Mình đoán người phụ trách phía ban tồ chức nhắt định là một góa phụ cô đơn vẫn còn quyến rũ!”

Lúc này, Hoắc Cảnh Thâm vừa mới tới cửa khách sạn Castle, anh đột nhiên hắt hơi.

“Tứ gia!” Hàn Mặc đến đón anh, lập tức trở nên cáng thẳng, “Có phải cậu bị cảm rồi không?”

“Không.” Hoắc Cảnh Thâm bước vào trong.

Hàn Mặc trầm ngâm nói: “Thế thì có thể là có người đang nói xấu sau lưng cậu.”

Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc qua, Hàn Mặc ngay lập tức ngoan ngoãn, ngậm miệng, nhân tiện đưa thẻ khỏa phòng Vân Thanh.

Phòng của Vân Thanh được bố trí trên tầng, nơi có tầm nhìn tuyệt vời, rất yên tĩnh, gần đây cô thích ngủ, vì vậy ở đây sẽ vô cùng thoải mái.

Hơn nữa, tầng này cỏ thang máy trực tiếp.

Hoắc Cảnh Thâm đi tới cửa phòng, quẹt thẻ đi vào.

Trong phòng khách hay phòng ngủ đều không có ai, nhưng đèn phòng tắm vẫn sáng, rõ ràng là đang tắm.

Hoắc Cảnh Thâm hơi chút khát nước, anh cởi áo khoác, tùy

tiện mở cồ áo, đi về phía cửa phòng tắm được che hờ, vừa đặt tay lên nắm cửa, liền nghe thấy một giọng nam hoàn toàn lạc điệu, giọng nói phát ra từ bên trong.

“Hừ hừ haha, chúng ta đều là hậu duệ cùa rồng…”

Hoắc Cảnh Thâm:”…”

Bàn tay đang cầm nắm cửa của anh khựng lại.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Hoắc Cảnh Thâm rút điện thoại ra, người gọi là Hoắc phu nhân.

Anh thỏ’ phào nhẹ nhõm rồi bắt máy.

Hoắc tiên sinh, anh gọi cho em à? Có chuyện gì sao?”

Đúng lúc này, trong phòng tắm có tiếng động, bóng Tiêu Dao Tử bước ra cửa.

Hoắc Cảnh Thâm:”…”

Anh cảm thấy cả đời chưa từng ngượng ngùng đến như vậy..

“Em đang ở phòng nào?”

“Ah?”

Hoắc Cảnh Thâm vừa lùi bước ra ngoài, vừa trầm giọng thúc giục: “Nói anh nghe số phòng của em.”

Vân Thanh không hiểu lắm, cứ như vậy nói luồn: “…604, em đổi phòng cho sư phụ.”

Nó ở tầng dưới.

Hoắc Cảnh Thâm quay đầu nhìn cửa ban công đang mở…

‘Oa ‘ Tiêu Dao Tử mở cửa phòng tắm, đồng thời

thoáng thấy một bóng người màu đen vụt qua ban công.

Làm gì thế?!

Tiêu Dao Tử dụi dụi mắt, sau đó nhìn sang, ngoài cửa sồ là một màn đêm quyến rũ, gió đêm vén rèm lên, vô cùng yên tĩnh.

Chắc mình bị hoa mắt rồi.

Tiêu Dao Tử thoài mái nằm trên chiếc giường lớn, dù sao ông cũng đã lớn tuổi, không thề có người tới cướp sắc được?

Ở tầng dưới.

Vân Thanh cầm điện thoại, cô sững sờ khi thấy Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên xuất hiện trên ban công trong bộ quần áo xộc xệch.

“Hoắc tiên sinh, anh…”

Hoắc Cảnh Thâm hiếm khi nhếch nhác như vậy, không cho Vân Thanh cơ hội nói, vẻ mặt ủ rũ sải bước đi tới, anh ôm lấy mặt cô, hôn thật sâu.

Vân Thanh được hôn rất nồng nhiệt.

Cành tượng người từ trên trời rơi xuống, chưa nói gì đã hôn mình rồi, có phải hơi điên cuồng không?

Hoắc Cảnh Thâm bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái đang được anh ôm trong lòng, anh nghiến ràng nghiến lợi: “Ai kêu em đồi phòng với ông ta?”