Sáng hôm sau.
Khi Vân Thanh tỉnh dậy trời đã sáng, Hoắc Cảnh Thâm cũng không nằm bên cạnh.
Nhưng cô ngửi thấy mùi thơm của thức án từ tầng dưới.
Vân Thanh mỉm cười, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, xỏ dép lê chạy xuống lầu.
“Hoắc Cảnh Thâm…”
Đó là dì Lý, người hầu cũ ở Ngự Cảnh Viên, bà lỏ đầu ra khỏi phòng bếp.
“Phu nhân, cô dậy rồi ạ, Tứ gia ra ngoài rồi, bữa sáng sắp chuẩn bị xong.”
Trước kia khi Vân Thanh sống ở Ngự Cảnh Viên, dì Lý chám sóc ba bữa và cuộc sống hàng ngày của cô.
“ừm, được rồi.”
Vân Thanh có chút thất vọng.
Chạy lên lầu tắm rửa một lúc, rồi cô mới xuống dưới.
Vân Thanh đã lên kế hoạch, ăn bữa sáng xong, cô sẽ đến nhà Tiêu Dao Tử, thảo luận kỹ lưỡng về bệnh tình của Hoắc Cảnh Thâm, đồng thời nghiên cứu cách thức điều chế Vạn Tức Đan.
“Đây là món gì?”
Vân Thanh thấy dì Lý bưng lên, ngoài món điểm tâm thường ngày mà cồ vẫn àn, còn có thêm một bát canh.
“Chắc là canh rau củ, lúc tôi tới, Tứ gia đã nấu xong rồi, nói là chuẩn bị cho cô, bảo tôi nhắc cô uống.” Dì Lý xúc động, “Không nhìn ra Tứ gia lại biết chám sóc người khác như vậy, cậu ấy đối xử rất tốt với cô.”
Vân Thanh mím môi cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cô đang bưng bát canh rau chuẩn bị uống thì đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh con có ở trong đó không?!”
Đó là giọng nói cùa mẹ cô Khương Như Tâm.
Tay bưng bát canh của Vân Thanh khẽ dừng lại.
Làm thế nào mà bà có thể tìm tới đây?
Dì Lý đang định mở cửa, lại bị Vân Thanh ngăn lại, “Dì Lý, để tôi mở cửa.”
Thấy vẻ mặt phu nhân hơi lạ, dì Lý khéo léo đi vào phòng bếp, không ra ngoài nữa.
Vân Thanh đứng dậy đi mở cửa.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Khương Như Tâm đứng ngoài cửa với vẻ mặt ủ rũ.
“Nếu mẹ không tới, thì con định giấu mẹ bao lâu?”
Vân Thanh nhìn thấy Tạ Lãng ngồi trên chiếc xe thể thao màu bạc ở bên ngoài, cồ nhìn anh ta với ánh mắt sắc bén!
Đêm qua, cồ đã tiết lộ cho Tạ Lâng biết vị trí nơi ỏ’ của mình.
Không ngờ hôm nay Tạ Lãng lại đưa Khương Như Tâm đến đây.
Tạ Lãng rụt cồ lại: “Lão đại, chuyện này... Chuyện này chị không thể trách em được, em cũng không thể đắc tội với
dì…”
Vân Thanh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bồ, trừng mắt nhìn Tạ Lãng.
“Tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”
Cô chỉ có thể tiếp đón Khương Như Tâm, rồi nhận lỗi với mẹ: “Mẹ, con sai rồi.”
“Con muốn mẹ tức chết sao!” Khương Như Tâm tim đập mạnh, không cách nào bình tĩnh nồi, “Mấy ngày nay, người Hoắc gia nhốt con lại sao? Có phải họ bắt nạt con đúng không?”
Bà kiểm tra người Vân Thanh một cách cẩn thận, thấy vết
cắn trên cồ cô vẫn chưa lành hẳn.
Khương Như Tâm vừa giận vừa thương, hai tay run run, giọng run rẩy nói: “Thật vô lý! Làm sao cỏ thể ức hiếp người khác như vậy? Để mẹ xem, còn có vết thương nào khác không?”
Vân Thanh giữ chặt cồ áo, không muốn Khương Như Tâm nhìn thấy những dấu vết khác trên cơ thể cô.
“Mẹ, con không sao, con thật sự không sao, mẹ nghe con giải thích đã…”
“Buông tay ra!” Cô càng như vậy, Khương Như Tấm càng lo lắng, hai mắt đỏ hoe vì thương con, “Những người xung quanh Hoắc Cảnh Thâm đều không phải người tốt! Bọn họ muốn hành hạ con!”
“Mẹ, con thật sự không sao.”
“Con buông tay ra!”
Khương Như Tâm không thèm nghe, bà dùng lực mạnh.
Nghe thấy tiếng ‘toạc—’, phần lớn đường viền cổ áo ngủ của Vân Thanh đã bị xé toạc.
Một mảng da trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài.
Vân Thanh xấu hồ ôm chặt mảnh vải trước ngực, nhưng cô không che được.
Chỉ thấy ngoài những vết sẹo trên da, còn có … dày đặc những vết hickey.
Khương Như Tâm là một người từng trải, vì vậy bà đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì.
Khuôn mặt bà tái nhợt.
“Con…con và Hoắc Cảnh Thâm…”
Khương Như Tâm chưa nói hết câu, mắt bà tối sầm lại, lảo đảo ngã xuống.