Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 357




“Khốn nạn…đồ khốn nạn!”

Tim lão phu nhân đập mạnh, có tu tâm thế nào cũng không chịu nổi, lớn tiếng mắng nhiếc.

Bà được Thúy Hy dìu lên xe.

Không lâu sau, Tần Dĩ Nhu cũng bước vào, ngồi trong xe.

Mặt cô ta ửng đỏ, như vừa mới chịu ấm ức.

“Bà, bà vẫn khỏe chứ?” Tần Dĩ Nhu nắm chặt tay lão phu nhân, cố ý để lộ vết bầm tím trên cánh tay.

“Con sao thế này?” Lão phu nhân lập tức nắm lấy cô ta rồi hỏi: “Vừa nãy khi con đi rõ ràng là không bị thương…Có phải Vân Thanh?! Nó còn dám ra tay với con!”

Tần Dĩ Nhu gượng cười: “Suy cho cùng, cô ấy là vợ cùa Cảnh Thâm, là phu nhân trong nhà. Con không có tiếng nói, không thể đánh trả. Chỉ là cô ấy không kính trọng bà, con thật sự rất giận!”

Một chút ấn tượng tốt còn sót lại của lão phu nhân đối với Vân Thanh cũng hoàn toàn biến mất.

“Gì mà Hoắc phu nhân?! Lúc đầu là ta nhìn nhầm, mới đề Hoắc Cảnh Thâm cưới nỏ xung hỷ! Đúng là sao chổi toàn mang xui xẻo tới!” Lão phu nhân càng nói càng tức giận, “Ta nhất định sẽ khiến Cảnh Thâm ly hôn với cô ta!”

Thứ Tần Dĩ Nhu đợi chính là câu nói này!

Trong ánh mắt cô ta hiện lên sự hả hê đắc ý.

Nhưng, đứa con gái đó sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?

Cho dù thật sự được Hoắc Cảnh Thâm âm thầm huấn luyện, Vân Thanh cũng không thế tiến bộ nhanh như vậy… Xem ra, đứa con gái đó còn che giấu không ít bí mật!

Cô ta sẽ tìm ra từng cái một!

Nhưng trước mắt, vẫn còn chuyện gấp cần giải quyết.

Sau khi tiễn lão phu nhân, nỗi buồn trên gương mặt Tần Dĩ Nhu liền biến mất, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Tần Bá Dung: “Chú ba, phái mấy người đáng tin đến phòng giam chứa nước, xử lý Mục Từ giúp con!”

Cô ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ điểm yếu nào còn sót lại!

Trong phòng ngủ.

Mùi dược liệu thoang thoảng từ lư hương.

Vân Thanh nhón chân đẩy cửa vào, nhìn Hoắc Cảnh Thâm nằm trên giường, đang yên lặng ngủ.

Cô thầm thở phào, bắt mạch cho Hoắc Cảnh Thâm.

Mặc dù mạch tượng của anh vẫn hỗn loạn, nhưng cuối cùng cũng đã ồn định.

Ngày hôm nay, Vân Thanh rất mệt mỏi, cồ cạn kiệt sức lực, cuộn tròn người nằm bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm, ôm chặt eo anh, hơi thở lành lạnh trên người anh khiến cô thấy an tâm.

Vân Thanh nhắm mắt, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Ba tiếng sau.

Hoắc Cảnh Thâm chầm chậm mở mắt.

Cản phòng yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong.

Chiếc điện thoại của anh đặt trên đầu giường, màn hình nhấp nháy, có điện thoại gọi tới.

Hoắc Cảnh Thâm định lấy nó, nhưng không thề cử động nổi.

Anh cúi xuống nhìn, thấy Vân Thanh đang ngủ say, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của cô đang ôm chặt lấy cánh tay anh, giống như ôm một chiếc gối.

Mà cả người cô, cuộn tròn lại, ngủ ngon cho lòng anh.

Cô mặc chiếc áo sơ mi của anh, cồ áo rộng đề lộ phần da trước ngực, mà phía trên…chằng chịt vết rạch.

Kinh hoàng nhất là một vết rạch lớn bên cổ cô…sâu tới mức rớm máu.

Trong ánh mắt anh hiện lên sự đau lòng.

Đây đều là những vết cắn mà anh để lại!

Khi cô trao thân cho anh, anh suýt chút nữa, đã thẳng tay giết cô…

Hoắc Cảnh Thâm muốn xoa vết thương của cô, nhưng giơ tay chạm vào người cô anh cũng không dám.

Có lần một, sẽ có lần hai…

Anh bất lực nhắm mắt lại.

Thậm chí cỏ thế nhớ tường tận khi phát bệnh, anh thèm khát máu của cô.

Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng kiềm chế rút cánh tay ra khỏi tay Vân Thanh, anh bật dậy xuống giường, dường như đúng lúc đó, phía sau người, tiếng Vân Thanh kêu la đầy sợ hãi vang lên.

“Đừng…đừng giết em!”

Cơ thể Hoắc Cảnh Thâm bất giác run lên, trái tim thắt lại, một cơn đau âm ỉ kéo dài, như thể không bao giờ dừng lại.

Anh ngồi khuỵu xuống đầu giường, cúi mặt nhìn chằm chằm người con gái đang nằm mơ, sắc mặt SỌ’ hãi, hai mắt

nhắm chặt trên giường.

Lâu sau, Hoắc Cảnh Thâm mới lên tiếng: “Đừng sợ. Sau này, anh sẽ không làm em bị thương nữa.”

Lời này, đương nhiên Vân Thanh không nghe thấy.

Cô đang chìm đắm trong cơn ác mộng vừa sợ hãi vừa chân thực.

Trong giấc mơ, cô bị trói trên một tế đàn, dưới chân là ngọn lửa đỏ rực, xung quanh là vô số người mặc áo dài trắng, ánh mắt họ lạnh lùng, trừng mắt nhìn cô, giơ tay hô to: “Thiêu chết cô ta, thiêu chết cô ta!!”

“…Không, đừng!”

Vân Thanh hét lớn rồi bừng tình.

Xung quanh là khung cảnh quen thuộc, cô vẫn đang nằm trong phòng ngủ, trên chiếc giường đó.

Không có tế đàn, không có người mặc áo trắng…

Vân Thanh thở phào.

Nhưng rất nhanh, cô đã cảm thấy có gì khồng đúng, gối

trống không.

– Hoắc Cảnh Thâm đâu rồi??