Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 341




Chỉ thấy một người con gái mặc bộ đồ bệnh nhân co quắp người ở góc giường, mái tóc rối bời, run rẩy vì sợ hãi.

Dù chỉ là nhìn từ phía sau, Mục Từ cũng nhận ra, đó là Vân Nghiên Thư

Trái tim Mục Từ run lên, bước nhẹ nhàng, sợ làm cô sợ hãi.

“Nghiên Thư…”

Đi tới trước mặt, chì thấy đôi mắt Vân Nghiên Thư được quấn băng.

Hắn giơ tay ra, vừa chạm vào vai cồ, Vân Nghiên Thư giống như chú chim nhỏ sợ hãi, vùng vẫy trong hoảng loạn.

Nhưng cô ta mở miệng mà không phát ra tiếng, chì nức nở trong tuyệt vọng.

Con ngươi Mục Từ đột nhiên thu lại, hắn thấy trong khuôn miệng của Vân Nghiên Thư, đã bị người khác cắt mất lưỡi…

“Khi tôi tìm thấy, cô ấy đã bị như vậy, bị người ta cắt lưỡi, móc mắt.” Tần Dĩ Nhu bước vào trong, cô ta không nỡ nhìn

Vân Nghiên Thư trên giường, mặt buồn rười rượi.

Cả người Mục Từ run lên, vô cùng giận dữ, “…Là ai?”

Hai từ này, như thể khoét vào trái tim hắn, đang rỉ máu.

Trong mắt Tần Dĩ Nhu hiện lên sự lạnh lùng, cô ta vỗ vai an ủi Mục Từ.

“Ngoài Vân Thanh còn ai nữa chứ? Vân Nghiên Thư luôn đối đầu với cô ta, nhưng cũng không đến nỗi hành hạ cô như vậy…Tôi cũng rất buồn, nói thế nào đi nữa, Nghiên Thư cũng là em gái của tôi, tôi sẽ chàm sóc con bé.”

Mục Từ nhìn Vân Nghiên Thư đang run rẩy, hốc mắt giật giật, đồi mắt đỏ lừ tràn đầy sát khí, như đang rì máu.

Hắn ta lạnh lùng nói ra từng chữ: “Nói cho tôi biết…nó đang ở đâu?”

Khi đó, Mục Từ chĩ muốn tự tay hành hạ con tiện nhân đó!

“Cô ta đang bị nhốt ỏ’ phòng giam chứa nước, ỏ’ đó canh giữ rất nghiêm ngặt, anh đừng kích động.” Tần Dĩ Nhu giả vờ khuyên nhủ.

Mục Từ một lòng một dạ với Vân Nghiên Thư, sao có thể

bỏ qua cho Vân Thanh chứ?

Mục Từ chăm chú nhìn Vân Nghiên Thư trên giường bệnh, chỉ nói: “Làm phiền Tần tiểu thư chám sóc cho Vân Nghiên Thư. Tôi sẽ mau chóng quay lại đón cô ấy!”

Nói rồi, anh ta quay người bước đi.

Vân Nghiên Thư từ trên giường bệnh nhảy xuống, nghe theo tiếng bước chân chạy về phía Mục Từ, nắm chặt người hắn.

Cô ta dùng 10 ngón tay véo vào người Mục Từ, chảy cả máu.

“Đừng sợ, Nghiên Thư.” Dường như Mục Từ khồng cảm nhận được nổi đau, hắn dịu dàng xoa đầu Vân Nghiên Thư, nói: “Đựi anh, anh sẽ mau chóng tới đón em.”

“Aaaaaa—” Vân Nghiên Thư mở to miệng, nhưng không nói được gì, nước mắt từ trong băng gạc chảy xuống.

“Ngoan, anh sẽ mau chóng quay về.”

Mục Từ dịu dàng mà dứt khoát đẩy tay Vân Nghiên Thư ra, hạ quyết tâm, rời khỏi phòng, đi mà không ngoảnh đầu lại.

Trong đầu hắn giờ chỉ có một suy nghĩ — báo thù cho Nghiên Thư! Giết Vân Thanh, con tiện nhân độc ác như rắn độc!

“A-_”

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng bệnh, tiếng rên rỉ tuyệt vọng của Vân Nghiên Thư, giây sau đó, đôi tay mảnh khảnh lạnh lẽo của Tần Dĩ Nhu đã túm chặt lấy cồ cô ta.

“Có phải mày rất muốn nói với Mục Từ…” Tần Dĩ Nhu từ từ ghẻ sát vào tai Tần Dĩ Nhu, giống như con rắn độc đang nhả nọc, mìm cười nói: “Khiến mày trở thành như vậy, không phải Vân Thanh…mà là tao?”

Vân Nghiên Thư trong tay cô ta sợ hãi tới mức run lên,

những giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống.

Cô ta luôn cho rằng, cô ta và Tần Dĩ Nhu có mối quan hệ huyết thống, Tần Dĩ Nhu sẽ không ra tay với cô ta…Nhưng không ngờ, người con gái này mói thực sự là rắn độc!

Tay túm cồ ngày càng chặt, khi Vân Nghiên Thư cảm thấy ngạt thỏ’ sắp chết, Tần Dĩ Nhu thờ ơ buông tay ra, ánh mắt nhìn cồ ta như thể đang nhìn một con chó.

Cồ ta không có hứng thú, nói: “Mạng của mày vẫn giữ được thêm mấy ngày nữa, đợi Mục Từ thay tao giết con tiện nhân Vân Thanh kia, tao sẽ tiên mày lên đường!”

Mục Từ…Mục Từ…

Mục Từ chì yêu mình cô ta…

Vân Nghiên Thư trèo xuống dưới, hướng về phía Tần Dĩ Nhu dập đầu.

Tần Dĩ Nhu khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người con gái trước mặt: ‘Mày đang xin tao tha cho Mục Từ?”

Vân Nghiên Thư liều mạng gật đầu.

Tần Dĩ Nhu cười thành tiếng, nhếch chân lên, giẫm vào mu bàn tay Vân Nghiên Thư.

“Mày thích Mục Từ? Hahaha…đứa con gái tham vinh hoa phú quý như mày, hóa ra cũng thật lòng thích một người?”

“…Vậy cô thì sao?” Phía sau, có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mang theo sự thất vọng khó mà diễn tà.

Nụ cười trên mặt Tần Dĩ Nhu cứng ngắc, quay người lại, thấy Lưu Phong không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở trước cửa phòng benh.