Đồng tình sao?
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông, không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của Vân Thanh.
Cô nhắm mắt dựa đầu vào vai anh, cười khổ.
“…Nghê Hoan có một người con trai rất đáng yêu.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Hoắc Cảnh Thâm lặng im lắng nghe, bàn tay lớn lành lạnh nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô, mười ngón tay đàn vào nhau.
Rượu làm tăng nhiệt độ cơ thể Vân Thanh, tay cồ ấm nóng, nóng lạnh giao nhau.
Cảm xúc kìm nén trong lòng Vân Thanh, giống như sắp bùng phát, la hét mất kiểm soát như thế trút giận.
“Em không đồng cảm với cô ấy, em chì thương cô ấy, càng thương con trai của cô ấy…Con trai cô đáng yêu như vậy, rắt hiểu chuyện. Thằng bé nên sống cùng cha mẹ, vui vẻ lớn lên…chứ không phải như bây giờ!” Cồ thật sự uống say, cảm giác tủi thân và sợ hãi kéo đến, cô nói hết những lời trong lòng, “Hoắc Cảnh Thâm, Vân Hiển Tồng không
phải bố ruột của em, em không họ Vân…chuyện này chẳng cỏ gì cả, em không phải của hiếm! Nhưng anh biết không? Hình như mẹ cùa em, cũng không phải mẹ ruột…”
Bả vai, còn có chất lỏng ấm … xuyên qua lớp áo vào trong da thịt anh.
Anh cũng cảm thấy buồn, giống như con dao cùn nhất, cứa vào trái tim anh.
Cô gái dựa vào vai anh vẫn đang luôn miệng nói.
“11 nám qua, em luôn dựa vào nỗi hận Vân gia, tình yêu thương của Khương Như Tâm, mà kiên trì sống tiếp, từng bước có được ngày hôm nay. Nếu như tất cả đều là giả… đều là giả! Thì những việc em làm có ý nghĩa gì nữa chứ?!” Cô lẩm bẩm hỏi, “Hoắc Cảnh Thâm…em chỉ muốn có một gia đình, có những người thân thương yêu em…tại sao lại khó như vậy chứ? Không đúng…em có nhà…”
Nói tới đây, Vấn Thanh bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt nửa tình nửa mê, toàn là nước mắt.
Mắt cô mờ mờ, nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Cảnh Thâm, anh cũng đang nhìn cô, ngoải xót xa, chẳng còn tâm trạng nào khác.
Vân Thanh không hiểu.
Cô nâng mặt anh, cười ngốc: “Hoắc tiên sinh, em là Hoắc phu nhân…anh cho em một ngôi nhà, cỏ phải không?”
Hoắc Cảnh Thâm mím môi, chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu không thấy đáy.
Cô gái không bỏ qua.
“Hoắc Cảnh Thâm, chúng ta sẽ ở bên nhau tới già, con đàn cháu đống có phải không?”
Cô nói: “Hoắc Cảnh Thâm, em yêu anh như vậy, anh cũng yêu em có phải không?”
Hoắc Cảnh Thâm ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “ừm.”
Anh trước giờ chưa từng hiểu thế nào là yêu, nhưng anh thật sự đã yêu cô.
Nhưng giữa họ, thật sự không tính là lương duyên…
Hoắc Cảnh Thâm xoa lưng cô, rất lâu, anh mới trầm giọng nói: “Thanh Thanh, trên thế giới này, sẽ không có ai ở bên em mãi mãi.”
Vân Thanh ngẩng đầu, mặt vẫn toàn nước mắt, nhìn anh, ánh mắt bất định.
“Vậy anh thì sao?”
Hoắc Cảnh Thâm im lặng, “Thanh Thanh…” anh cũng không ngoại lệ.
Anh còn chưa nói ra nửa câu sau, Vân Thanh đã rúc đầu vào lòng anh.
Cô nói: “Hoắc Cảnh Thâm, anh dỗ em, lừa gạt em cũng được…”
Thông minh như cồ, từ biểu cảm của Hoắc Cảnh Thâm cũng có thể đoán ra câu trả lời cùa anh.
Anh trước giờ đều sẽ không nói những lời hứa hẹn giả dối…chuyện không nắm chắc, lời trái lương tâm, một chữ anh cũng không nói.
Hoắc Cảnh Thâm kể lại chuyện xưa, bàn tay vuốt mái tóc mềm mại của người con gái trong lòng, nhận lời: “Chỉ cần anh sống, anh sẽ ỏ’ bên em.”
Đây là điều duy nhất anh cỏ thề đảm bảo.
Mà gia đình cô muốn, phải bách niên giai lão, con đàn cháu đống…anh dường như, không thề cho cô.
Chiếc xe Maybach màu đen lao nhanh dưới ánh trăng, cả đường im lặng lái về Ngự Cảnh Viên.
Bóng dáng Tần Dĩ Nhu, đang đợi dưới ánh trăng, thấy chiếc xe quen thuộc vào trong, cồ chậm rãi bước tới.
“Cảnh Thâm…”
Nhưng người xuống xe, không chỉ có mình Hoắc Cảnh Thâm, còn có người con gái anh dùng vest quấn chặt, ôm trong lòng.
Gương mặt xinh đẹp, Tần Dĩ Nhu nhận ra, đây là Vân Thanh—
Khóe môi cô gượng gạo.
Nhưng chỉ trong phút chốc, Tần Dĩ Nhu bình tĩnh nói: “Vân tiểu thư uống say rồi?”
Hoắc Cảnh Thâm lạnh nhạt nhìn cô: “Có chuyện?”
Giọng anh rất nhẹ.
“Muốn tìm anh nói chuyện công ty., nhưng giờ xem ra, anh không có thời gian.” Tần Dĩ Nhu mìm cười, ánh mắt nhìn gương mặt Vân Thanh, có chút buồn rầu, “Xem ra cô ấy uống không ít. Đúng lúc trong phòng em có trà giải rượu, đế em pha cho cô ấy một cốc.”
“Không cần, anh bảo Phúc Bá chuẩn bị.”
Tần Dĩ Nhu hơi sững sờ, lát sau cười nhạo chính mình: “Em quên mất, anh trước giờ luôn tận tình chu đáo nhất. Khi em làm phẫu thuật, anh cũng sắp xếp mọi thứ ổn thỏa…Vậy em về phòng trước.”
“Dĩ Nhu.” Hoắc Cảnh Thâm gọi cô.
Tần Dĩ Nhu ngay tức khắc quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy khát khao, hy vọng.
Nhiều nám trôi qua, khi anh gọi cô ta là “Dĩ Nhu”, cô giống như người con gái lần đầu yêu đương trái tim rung động.
Hoắc Cảnh Thâm lãnh đạm: “Sức khỏe của lão phu nhân có Lâm Vân Hạc phụ trách, giờ em đã là thành viên hội đồng quản trị. Anh sẽ sắp xếp cho em một phòng chung cư riêng, ở gần Tập đoàn Đế Vương, đã thu xếp ổn thỏa, đợi tiệc mừng thọ của lão phu nhân kết thúc, em có thể chuyển tới đó.”
Lễ mừng thọ 70 tuổi của lão phu nhân vào ngày hôm kia, đây rõ ràng là đuổi khách!
Trong ánh mắt của Tần Dĩ Nhu, toàn là một màu ảm đảm, “Em biết rồi.”
Quyết định của Hoắc Cảnh Thâm, không ai có thề thay đổi.
Tần Dĩ Nhu đứng ở chỗ cũ, nhưng bóng dáng người đàn ông khuất dần trước mắt, trong lòng Tần Dĩ Nhu toàn là ghen ghét, đố kỵ…
Cô vừa khóc vừa cười, hóa ra người đàn ông máu lạnh như Hoắc Cảnh Thâm, cũng có ngoại lệ?
Nhưng cô không cho phép, ngoại lệ này tồn tại!!
Ánh mắt Tần Dĩ Nhu lạnh lùng.
Cô lấy chiếc hộp gỗ màu đen trong túi ra, vê nát.
Ngày kia, bữa tiệc mừng thọ của lão phu nhân, chính là cơ hội tốt nhắt…