Vân Thanh lật xem những tài liệu giống như kinh thánh kia, chỉ cảm thấy buồn ngủ.
Cô làn qua lăn lại cả một đêm, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo đến, càng đọc mí mắt càng dip lại, cuối cùng nghiêng đầu, đầu đập xuống bàn trà…Một bàn tay lớn giữ lấy đầu cồ, Hoắc Cạnh Thâm dùng mu bàn tay che góc bàn.
Anh khom người, động tác uyển chuyển thành thục ôm người con gái vào phòng nghỉ ngơi.
Hoắc Cảnh Thâm đặt cô lên giường, đắp chăn chuẩn bị ra ngoài.
“Hoắc Cảnh Thâm…” Vân Thanh mơ màng, bàn tay nhỏ vô thức mắc vào tay áo anh, “Anh đi đâu?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm dịu dàng, anh nhẹ nhàng nói: “Em ngoan ngoãn ngủ đi, anh còn chút việc phải xừ lí.”
Cô không muốn nhưng vẫn phải buông tay, lẩm bẩm gì đó, Hoắc Cảnh Thâm không nghe rõ, cúi người xuống gần.
Người con gái rõ ràng vẫn chưa tỉnh, miệng vẫn đang nói mê: “Em khồng thích Tần Dĩ Nhu, anh cũng không thể
thích…
Anh đột nhiên phì cười.
Vân Thanh cũng nghe thấy tiếng cười vang lên trong lồng ngực anh.
Mắt cô ti hí, có chút uất ức tức giận: “Anh còn cười…”
vẫn chưa nói hết, mọi thứ trở nên im lặng.
Dáng người cao lớn của Hoắc Cảnh Thâm ôm lấy cô, anh cúi đầu hôn cồ, vô cùng ngọt ngào dịu dàng.
Vân Thanh ban đầu còn lờ mờ, giờ bị hôn tới mức chỏng mặt.
Khi Hoắc Cảnh Thâm buồng cồ ra, Vân Thanh sững sờ, lúm đồng tiền ửng hồng, đôi mắt trong veo mơ màng nhìn người đàn ông trước mật.
Bộ dạng này…thật khiến người ta muốn bắt nạt.
Hoắc Cảnh Thâm dứt khoát nói: “Không thích.”
Vân Thanh ngây người mất vài giây, mới phản ứng lại, anh đang trả lời lại câu câu khi nãy của mình ‘Không được phép
thích Tần Dĩ Nhu…’
Trái tim tan chảy với kiểu nuông chiều dịu dàng vô lí này…
Vân Thanh quay người vùi đầu vào gối.
“Em muốn ngủ…”
Người con gái ngại ngùng.
Hoắc Cảnh Thâm cong môi, kéo chăn cho cô, rồi quay người bước ra ngoài.
Kéo cửa ra, Tần Dĩ Nhu đang đứng bên ngoài.
“Cảnh Thâm, Vân tiểu thư vẫn khỏe chứ?” Tần Dĩ Nhu bên ngoài quan tâm Vân Thanh, nhưng ánh mắt lại nhìn vào đôi môi của Hoắc Cảnh Thâm, kia rõ ràng là dấu hồn, khi nãy họ ở bên trong…Tần Dĩ Nhu lòng đau nhói, chuyền ánh nhìn.
“Cô ấy ngủ một lát.” Hoắc Cảnh Thâm đóng cánh cửa phía sau người mình, đi tới bàn làm việc, “Tiếp tục.”
Tần Dĩ Nhu kiểm soát tốt tâm trạng của mình, tiếp tục báo cáo khi nãy vẫn chưa nói hết.
Nửa tiếng sau, Tần Dĩ Nhu đóng máy tính.
Báo cáo nên làm đã làm xong.
Hoắc Cảnh Thâm nói: “Để Lưu Phong đưa em về.”
“Tối nay, em có thể ở lại đây không?” Tần Dĩ Nhu nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm, mặt buồn rười rượi, “Tối nay bệnh tim của bà phát tác, em đã tiêm để đả thông kinh mạch, bảo vệ tim mạch, sáng sớm mai còn phải tiêm thêm một mũi nữa mới ổn định.”
Hoắc Cảnh Thâm suy nghĩ hai giây, để Lưu Phong báo với quản gia sắp xếp một phòng cho khách.
Thấy Tần Dĩ Nhu vẫn chưa có ý rời đi, Hoắc Cảnh Thâm nhướng mày.
“Còn có chuyện gì sao?”
Tần Dĩ Nhu nhàn mát, gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc, cô thấp giọng nói: “Cảnh Thâm, em muốn vào Hội đồng quản trị.”
Mặc dù Tần Dĩ Nhu là người phụ trách tài chính ở trụ sở chính Nghiệp Thành của Tập đoàn Đế Vương, nhưng chì là quản lí cấp trung…bởi vì mối quan hệ cùa cô ta và Hoắc Cảnh Thâm, dựa vào địa vị của Tần gia, trong công ty từ trên xuống dưới, ai cũng đều phải kính trọng cô ta.
Nhưng Tần Dĩ Nhu rất rõ, cô ta không phải nhân vật trung tâm của Tập đoàn.
Điều đó cũng có nghĩa,