Dưới ánh trăng, Vân Thanh ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Nhu, khuôn mặt thanh tú kia.
Nụ cười của Tần Dĩ Nhu cứng đờ trong giây lát trước lời nói thằng “Tôi để tâm.”
Cô ta bước lên trước một bước “Vân tiều thư, tôi chỉ là nói chuyện công việc với Cảnh Thâm….”
“Nếu đã để tâm, vậy đi cùng tôi.”
Lần này ngắt lời cô ta, là Hoắc Cảnh Thâm.
Anh nám lấy tay Vân Thanh, bóp nhẹ lòng bàn tay, nhàn nhạt nói “Có điều em mà nghe sẽ cảm thấy rất nhàm chán.”
“Nói không chừng tôi còn có tài năng kinh doanh thì sao!” Vân Thanh không phục đáp trả lại.
Hoắc Cảnh Thâm ung dung gật đầu “Cỏ khả náng.”
Tần Dĩ Nhu bị bơ đi, nhưng cô ta giỏi che giấu cảm xúc, thế là cô ta nói “Vậy cùng đi thôi.”
Vân Thanh khoác cánh tay Hoắc Cảnh Thâm, đột nhiên
cảm thấy ớn lạnh phía sau lưng, cô nghiên đầu nhìn lại, lại thấy Lưu Phong khồng biết từ đâu tới, ủ rũ nhìn cô.
Nói chuyện cùng Lưu Phong cũng lâu rồi, Vân Thanh mới có thề đọc được ẩn ý thông qua ánh mắt anh.
Ví dụ như bây giờ, Lưu Phong chắc chắn đang mắng cô ở trong lòng.
Hahaha.
Vân Thanh kéo cổ tay Hoắc Cảnh Thâm.
“Tứ gia.” Cô chớp chớp mắt nhìn Hoắc Cảnh Thâm, giọng nói vừa ngọt ngào vừa nhõng nhẽo “Chân tôi hơi mỏi, đi không nổi. Anh cõng tôi đi.”
Lưu Phong tức đến xì khói. =
Thân thể chủ của anh ta quý như ngọc, sao có thế cõng…
Thế nhưng một giây sau, anh ta liền nhìn thấy đích thân chù cùa mình hạ mình, ngồi xồm xuống trước mặt Vân Thanh.
“Lên đi.”
Vân Thanh nhảy lên lưng Hoắc Cảnh Thâm, quay đầu trợn mắt khiêu khích Lưu Phong.
[Hồ ly tinh là tôi, cô sao có thể?]
“Hồ ly tinh không biết xấu hổ này’!”
Lưu Phong nồi gân xanh trên trán, nghiến ráng nghiến lợi.
Quả nhiên cũng mắng được rồi, cũng giống với Vân Thanh thồi.
Tần Dĩ Nhu đi bên cạnh anh ta, thấp giọng nhắc nhở “Lưu Phong, mấy lời này tuyệt đối đừng nói trước mặt Hoắc Cảnh Thâm. Anh ấy thích Vân tiểu thư như vậy, sẽ không vui đâu.”
Lưu Phong đương nhiên biết có gan to cỡ nào cũng không thề nói trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, anh ta chỉ thay Tần Dĩ Nhu trút giận.
“Tần tiểu thư, cái thứ hồ ly tinh đó ngoài làn ra ra thì đều vô dụng! Tôi thật không biết Tứ gia thích cô ta cái gì nữa! Nhất định là cô ra nước ngoài mấy nám nay, cho nên cho hồ ly tinh kia mới có cơ hội!” Càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy “Bây giờ cô quay về nhất định có thề khiến cho hồ ly tinh xấu hồ, Tứ gia cũng sẽ minh bạch, cồ là người phụ
nữ thích hợp nhất với Tứ gia!”
Đương nhiên, trên thế giới này ngoài cô ta, ai có thể xứng với Hoắc Cảnh Thâm?
Trên mặt Tần Dĩ Nhu lại tỏ ra không tán thành lắc đầu nói “Lưu Phong, anh cỏ thành kiến với Vân tiểu thư.”
“Cô thật là lương thiện mới để con hồ ly tinh đó lừa.”
Tần Dĩ Nhu càng hiểu chuyện độ lượng như vậy, Lưu Phong càng càng tức giận, oán giận đối với Vân Thanh ngày càng sâu.
Anh ta đột nhiên nhớ tới cái gì đỏ, thận trọng nhìn Hoắc Cảnh Thâm đang đi phía trước, thấp giọng nói với Tần Dĩ
Nhu “Tần tiểu thư, đơn thuốc mà Vân Thanh kê cho Tứ gia và lão phu nhân tôi đã lấy được rồi.”
Tần Dĩ Nhu liếc nhìn anh ta bí mật.
Lưu Phong liền hiểu ý, thấp giọng đảm bảo “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không nói ra.”
“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là chuyện này liên quan đến Tứ gia và lão phu nhân, tất cả hãy thận trọng.” Tần Dĩ Nhu khẽ thỏ’ dài “Hơn nữa, Vân Thanh cô ấy dường như có những suy nghĩ sâu sắc, nếu cô ấy phát hiện ra, cồ ấy có thể sẽ làm ầm lên với tôi. Đến lúc đỏ, sẽ khó xử cho Hoắc Cảnh Thâm….”
“Tần tiểu thư chắc chắn sẽ không hại Tứ gia, nhưng hồ ly tính đó có mục đích gì thì không biết được!”
Trong lòng Lưu Phong, Tần Dĩ Nhu là nữ thần tỏa sáng, trong sáng thuần khiết, lương thiện rộng lượng, so với Vân Thanh như hai thái cực khác nhau.
Tần Dĩ Nhu âm thầm nhìn hai người đang cõng nhau đi phía trước, nàn tay bên cạnh từ từ siết chặt.
Con khốn kia, sẽ không kiêu ngạo được lâu đâu.