Vân Thanh ngây thơ nhún vai “Anh hết lần này đến lần khác tìm tỏi, trước mặt tôi thì bày ra vè tồn tại. Anh không tìm được lý do nào khác ngoài việc phải lòng tôi và cố gắng thu hút sự chú ỷ của tôi.”
Lưu Phong suýt nữa nôn ra máu.
“Cô… đồ phụ nữ, cô là một kẻ tự kiêu vỏ liêm sỉ!”
“Vậy mà anh vẫn thích?” Vân Thanh chớp mắt thích thú.
“Ai thích cô?!” Lưu Phong sắp điên rồi, muốn cúi đầu tìm mọt con dao.
Vân Thanh đi ngang qua anh ta không khỏi liếc mắt: “Anhngãn cán tôi là bởi vì thích tôi.”
Lưu Phong tay vựa duỗi ra đã cứng ngắc trên không trung, cuối cùng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Vân Thanh đi lên lầu.
“Thật là một người đàn bà vô liêm sỉ!” Anh nghiến ràng nghiến lợi.
“Đừng để Tứ gia nghe thấy.” Hàn Mặc xuất hiện ở phía sau, sốt sắng nói: “Từ bỏ đi, Tứ gia không có cách nào bắt cô ấy, anh còn nghĩ sẽ được lên trời sao?”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng: “Làm thế nào mà Tứ gia có thể
nhìn trúng cỏ ta. Người phụ nữ duy nhất đủ tiêu chuẩn đẻ đứng bên cạnh Tứ gia chỉ có Dĩ ôn tiểu thư.”
Khi Dĩ Ôn tiểu thư trở về Trung Quỏc, người thay thế này sẽ đi thôi!
Cánh cửa của phòng ở tầng hai đã đóng lại, lộ ra một người đàn ông nhợt nhạt.
Vân Thanh nhẹ nhàng mở cửa, bóng dáng của Hoắc Cảnh Thâm chìm trong bóng tổỉ trên sô pha, u ám và thâm trầm, ngay cả chỉ cần ngồi ở đó cũng có một luồng khí ngột ngạt… Chẳng trách, mọi người đều sợ anh.
Vân Thanh lưó’t qua ngọn đèn hòng rồi bước vào.
Hoắc Cảnh Thâm nhướng mi, đối
mắt sâu và lãnh đạm toát ra vẻ lạnh lùng âm thầm.
Thảo nào những cô y tá nhỏ bé kia sợ hãi đến phát khóc khi cho anh uống thuốc.
Bàn bên cạnh đầy những món ngon đã nguội, món nào cũng đắt.
Vân Thanh bước tới, gạt đống tài liệu trên bàn trước mặt sang một bên, bày món hoành thánh mang tói.
Cô mở nắp và mùi thơm của thức ăn tỏa ra.
“Mang cho anh, thử xem.” Vân Thanh đưa chiếc thìa nhựa rè tiền cho Hoắc Cảnh Thâm.
Cô đang ngồi xồm, anh đang ngồi ngẩng đầu nhìn lên, Vân Thanh
thậm chí có thể nhìn thấy sự thờ O’ trong mắt anh.
Anh nói: “Còn chưa kết thúc?”
Vân Thanh sững sờ, thả lỏng vài giây, cảm thấy có chút tức giận đến buồn cười.
Làm thế nào có thể có một người thô lỗ như vặy?
Anh ta là người khiêu khích trước, nhưng khi lao vào thì anh ta tỏ ra xa cách, cao cao tại thượng rồi ngược lại còn sốt ruột hỏi bạn rằng: “Chưa kết thúc?”
Vân Thanh chậm rãi đứng dậỵ, nhìn một chút góc độ của Hoắc Cảnh Thâm nhìn vào đôi mắt đen lânh đạm và xa lánh kia, bình tĩnh mà ngang bướng: “Ăn xong tôi sẽ rời đi.”
Hoắc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn rồi nhìn tô hoành thánh hấp giá rẻ: “Cô nghĩ tồi sẽ ăn cái này…”
“Án thử đi, tôi phải xếp hàng mới mua được phần cuối này đó!”
Vân Thanh hoàn toàn không đế ý đến lời nói của anh ta, múc một viên hoành thánh hấp trực tiếp cho vào miệng “Ngon không?”
Cô nhln anh không chóp mắt, ánh mắt lấp lánh chờ mong.
Như thể đang chờ đợi lời khen của anh ta.
Trên thực tế, mùi vị này thật sự rất binh thường đối với Hoắc Cảnh Thâm vốn đã quen ản ngon … Hoắc Cảnh Thâm nuốt nước bọt, tránh đôi mắt trong veo đầy sao trước mặt, nhếch môi nói: “Ăn xong cô nhanh đi.”
Giọng điệu của Vân Thanh khá chiếu lệ: “Được, được, anh ăn trước đi.”
Mười phút sau, Hoắc Cảnh Thâm ăn xong hoành thánh, bắt đầu đuối người.
“Cô có thể đi rồi.”