Vân Thanh không thề nào bị khiêu khích.
Thông tin Vân Nghiên Thư cùng Cố Tây Trạch tham dự sự kiện đang được đưa tin trên TV, dưới ánh đèn sân khấu, hal người họ khá xứng đôi, Nghiên Thư rúc vào bên cạnh cố Tây Trạch, hoàn toàn e ấp và ngọt ngào như một cô gái nhỏ.
Cồ nhìn khuôn mặt ngây thơ vô
hại của Vân Nghiên Thư trên màn hình, có chút hiếu kì hỏi: “Buổi tối đi ngủ, không mơ thầy Vân Kiều Kiều chứ?”
Vân Nghiên Thư sắc mặt thay đồi, nhưng một lúc sau, cồ ta chế nhạo như thường lệ “Tại sao tối lại gặp ác mộng? Tôi không giết cô ấy! Hung thủ đã đầu hàng rồi, lắy bằng chứng gì để nghi ngờ tôi ?!”
Cô ta chắc chắn Vân Thanh không bao giờ có thể đưa ra được bằng chứng, nói cho cùng cô ta không giết Vân Kiều Kiều, cô ta chỉ là tặn mắt thấy cô chết…
Nhưng cái thứ rác rưởi đó dù cô ta sống hay chết cũng vô dụng!
Vân Thanh nhẹ giọng nói: “Người ta đang làm, tròi cũng đang xem.
Cô tạo mưa vẫn là nên cần thận một chút, tránh trước khi cô xử lí xong, ông trời đã ra tay trước.”
“Cô…” Vân Nghiên Thư muốn mắng người, lại có lời nói cắt ngang.
“Sao vậy?” Phùng Bình Chi bước vào.
“Bà nội.” Vân Nghiên Thư vẻ mặt tủi thân, nắm lấy tay Phùng Bình Chi “Con vừa gọi điện cho chị Vân Thanh, mời chị ta tối nay đến Vương Nguyệt Lâu, gia đình chúng ta sẽ ản tối với cố gia. Nhưng chị ta nói…”
Phùng Bình Chi ngay khi nghe thấy hai chữ’ Vân Thanh, bà ta tức giận nói: “Con súc sinh đó nói cái gì?”
Vân Nghiên Thư cắn môi “Chị ta
nói, chị ấy hoàn toàn không phải người nhà Vân gia, hơn nữa chị ta còn nói là nhà chúng ta đều là cướp, bà đã cướp chỗ ở của ông nội chị ta, cha đã cướp công ty của mẹ chị ta… Chị ta nguyền rủa gia đinh chúng ta chết không được dễ dàng!”
“Đồ khốn đó.” Phùng Bình Chi tức giận đến mức huyết áp tảng lên, giận dữ nói “Cái thứ không biết trời cao đất dày, hèn hạ như mẹ nó, ta phải kéo lưỡi nỏ ra!”
“Bà, con thực sự sợ chị ta sẽ xuất hiện và gây rắc rối khi con đính hôn với Tây Trạch…”
Khuôn mặt già nua và sắc sảo của Phùng Binh Chi ánh lên tia sáng dữ’ tợn, bà ta lạnh lùng nói: “Chuyện này con không cần phải bặn tâm, con phải dỗ dành cố gia đừng xảy ra sai xót! Con khốn đó
ta đương nhiên sẽ không dễ để nó lại làm lỡ việc lớn của con.”
Ánh mắt của Vân Nghiên Thư lộ ra ý cười tự mãn.
Mượn đao giết người, luôn là sở trường của cô ta…
Vân Thanh ngồi với Khương Như Tâm một lúc, sau đó rời phòng bệnh đi xuống lầu, nhìn thấy bóng dáng của Lưu Phong.
Anh ta mặc một chiếc áo choàng đen, lạnh lùng đứng đó, nhìn cô một cách không mấy thân thiện.
Người này không thích cô.
Vân Thanh biết, nhưng cô không quan tâm.
Bây giờ cô thậm chí không quan tâm đến tên cầu Hoắc Cảnh
Thâm, còn quan tâm đên thái độ của cắp dưới anh ta như thế nào sao?
Vân Thanh chỉ coi anh ta như không khí, đi ngang qua anh mà không thèm liếc mắt.
Người phụ nữ kiêu ngạo này!
Lưu Phong hít sâu một hơi nói: “Tứ gia nói rồi, nếu tìm được chỗ thích hợp bố trí cho Khương phu nhân, có thể đưa người đi bất cứ lúc nào.”
Vân Thanh dừng một chút, không quay đầu lại, chỉ bỏ lại một câu: “Vậy anh thay tôi cảm 0’n anh ta.”
Hai ngày nay Hoắc Cảnh Thâm không về, lại còn để người khác truyền lời, keo kiệt đến mức ngay cả một cuộc gọi một tin nhắn cho cô cũng không có.
Sự quan tâm của anh dành cho cô, xem ra cũng chỉ đến chừng đó.
Vân Thanh cảm thấy trong lòng ủ rũ khó tả, cồ ép mình không được nghĩ tới Hoắc Cảnh Thâm.