Vân Thanh cảm giác được ba cái nhìn của minh đều đang rung
động.
Khi cô mang nước ra sân sau, Hoắc Cảnh Thâm đứng ờ đằng xa nghe điện thoại, bóng lưng cao gầy, dưới bầu trời thoáng đãng, dường như một đêm lạnh lẽo bị lãng quên, toát ra cảm giác cô đơn vô tận.
“Tiểu Thanh, con thích nó?” Giọng bà ngoại bên cạnh vang lên.
Vân Thanh sửng sốt, nhanh chóng phản bác.
“… Làm sao cỏ thể chứ!”
Bà ngoại sống chừng này tuổi rồi, tự nhiên thâm nhập tâm tư của cô, cười đầy ần ý: “Con cỏ thể lừa dối chính mình, còn có thể nói dối ta sao? Ta nghĩ Tiểu Hoắc là một đứa bé ngoan, chỉ là ít nói, nhưng con người nó tốt, tuy nhìn nó điển trai, nhưng cũng không có vẻ gi là bận tâm…”
Có vẻ như bà ngoại có ấn tượng tốt với Hoắc Cảnh Thâm.
Vân Thanh mím môi, không phản bác nữa.
Cô chưa bao giờ nghiêm tủc suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Hoắc Cành Thâm.
Trước mặt anh, nhịp tim vả cảm xúc cùa cô dường như luôn dễ dàng rung động.
Nhưng cô vẫn không biết gì về anh, cô không nhỉn thấy một chút bí mật của anh, tâm ý và lòng dạ cùa anh…
Đối với cô, người đàn ông này là một vực thẳm nguy hiểm.
Cách tốt nhát là tránh xa.
Hoắc Cảnh Thâm dường như đã nhận ra điểu gì đó, duy trì động tác nói chuyện, xoay người lại, vừa lúc bắt gặp ảnh mắt Vân Thanh khiến hẳn không có thời gian thu lại ánh mắt.
Vào khoảnh khắc đò, ạnh đứng giữa bầu tròi hoang vắng, như một bóng ma mỏng manh.
Trong lòng Vân Thanh có một cảm giác nhói đau khó tả.
Cô như đang nhìn chính minh, trượt xuống vực sâu …
DTrang không còn an toàn nữa, thấy bà ngoại sống vui vẻ ở đây, Vân Thanh bán với Hoắc Cảnh Thâm: ‘Tôi sẽ tìm một nơi thích hợp để bố trí cho bà càng sớm cảng tốt. Từ giờ tới lúc đó, tôi có thể để bà sống ờ đây trước được không?”
“Được.”
Hoẳc Cảnh Thâm rất sẵn lòng đồng ỷ, thuận tay ném rổ trứng mà bà đưa cho, đồng thời đưa ra điều kiện “Đuổi tối hãy đi củng tôi
đến một nơi.”
Vân Thanh không ngờ Hoắc Cảnh Thâm lại đưa cô đến Thùy Tinh Cung.
Đây là hang động vàng nổi tiếng ở Bắc Thành, bò ra nhiều tiền cũng chỉ là giá khởi điểm.
Nam nữ ra vào đều trông rất sáng sủa xinh đẹp, nữ nhân đều xách túi hàng hiệu …
Vân Thanh nhìn rổ trứng bẩn trên tay vởì vẻ mặt phức tạp, cảm thấy minh thật sự toát ra một sự mộc mạc giản dị từ trong ra ngoài.
Hoắc Cành Thâm dường như là khách quen ờ đây, người gác cửa cần mẫn dẫn đường đưa họ lên phòng VIP riêng trên lầu ba.
Ngay khi cánh cửa mở ra, màn chào đầu là một tiếng súng nghi thức.
Những mảnh vỡ màu vàng dã thổi đầy đầu của Hoắc Cảnh Thâm, khuôn mặt của anh ta đen lại.
Lục Tu nhảy ra ngoài.
“Chúc mừng chị dâu tư vì thắng lợi lớn! Chị dâu tư, trên đầu cô không có mấy cục vàng. Tôi sẽ cho nổ thêm một viên nữa cho côr
“òn ào gỉ vậy?” Hoắc Cành Thâm đá anh ta một cái.
Lúc này Vân Thanh mởi thấy ngoải Lục Tu ra, trong phòng riêng có khá nhiều người, hai nam một nữ.
Cả ba người đều đứng dậy khi Hoắc Cảnh Thâm bước vào.
Người phụ nữ rất nhiệt tình: “TỨ gia, Hoắc phu nhân thật xinh đẹp.”
Mặc dù Vân Thanh không biết nhiều về ngành giải trí nhưng lại đã nhận ra cô, cô là một nữ diễn viên rất xinh đẹp và nổi tiếng, và là một tài nguyên hàng đầu ngành công nghiệp giải trí năm ngoái. – ôn Như Nhứ.
Trong sáu bảy ngày cô ấy đã ờ trên trang nhất về scandal, cô ấy nổi tiếng là bạo lực và khó phục vụ.
Nhưng bây giờ, ngôi sao lởn khỏ phục vụ này đang rúc vào bên cạnh Tư Mộ Bạch, ngoan ngoãn và dịu dàng.
Có vè như chủ nhân vàng đứng sau ôn Như Nhứ là Tư Mộ Bạch.