Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 105: Chương 105






 

Vẻ mặt Vân Thanh chăm chú, vừa mó’i nghe tiếng, đột nhiên cảm giác được một sức ép phía sau đang đến gần, cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Vội vàng nhìn, lá giọng nói lười biếng của Hoắc Cảnh Thâm.

“Vân tổng thật sự có bản lĩnh, dễ dàng cỏ thể đối phó với một lão phu nhân.”

Giọng điệu hoàn toàn chế giễu, là duy nhất của Hoắc Cảnh Thâm, nhìn thấy khuôn mặt của tất cả mọi người, tràn đầy châm biếm.

Vân Thanh có chút ngạc nhiên: “Anh sao lại tới đây?”

Hoắc Cảnh Thâm bắt gặp ánh măt của cô, chưa vội nói gì, dang tay rất tự nhiên ôm lấy eo cô, chạm một cái, bàn tay to chính xác hơn thước kẻ.

Anh ta cau mày nói: “Gầy rồi.”

Hoắc Cảnh Thâm có đôi mắt rất sâu, cho dù là nét mặt vồ tình, rũ đôi mắt xuống, đều sẽ khiến người khác sinh ra ảo tưởng ấm áp dịu dàng.

Vân Thanh cảm thấy trong lòng như con nai con, hình như khồng có lí do gì nhưng lại va vào nhau lần nữa…

Vân Hiển Tôn chưa thấy Hoắc

<

Cảnh Thâm bao giò’, không biết thân phận cùa anh ta, cảng không thể nào nhầm tên trai bao với người đàn ông xấu xí ôm yếu ở Ngự Cảnh Viện.

ông ta đào mắt, hình như nhớ ra cái gì đó, lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Thanh càng thêm khinh thường: “Đây không phải là tên trai bao cô nuôi bên ngoài sao? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám suồng sã như vậy, thật là đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ!”

Bị Vân Hiển Tôn mắng như vậy, Vân Thanh có lẽ muốn gỡ tay của Hoắc Cảnh Thâm đé dừng lại.

“Đúng vậy, đây đúng là tên trai bao mà tôi nuôi, mắt nhln không sai chứ?” Vân Thanh khiêu khích, vòng tay qua cổ Hoắc Cảnh Thâm, hỏn lẻn mặt của Hoẳc

Cảnh Thâm, không ngờ Hoắc Cánh Thâm cúi đầu xuống trước đầu hơi nghiêng, nụ hôn đáp xuống môi cô một cách chính xác.

Vân Thanh:

Hay lắm, cô lại b| thả thính.

Hoắc Cảnh Thâm thẳng eo, không nói không rằng liếc Vân Hiển Tôn, lông mày đen quyền lực, ẩn chửa sát khí khó đoán.

“Nhìn đủ chưa?”

Rõ ràng chỉ là một tên trai bao phản bội mà thôi, vậy mà ánh mắt đó độc đoán không thể giải thích được, Vân Hiển Tôn coi như thấy qua bão to gió lớn, bị ánh mắt đó ép đến mức không thể ngẩng đầu lên.

Chờ Vân Hiển Tôn hồi phục cảm thấy bản thân hôm nay choáng váng, bằng không sao có thể bị một tên trai bao kiểm soát.

Ông ta chuyển sự chú ý về Vân Thanh.

“Súc sinh, cô ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ, ta trước tiên sẽ không tính toán với cô! Theo tôi về nhà, bằng không, bà ngoại của cô sẽ phải chịu khổ!”

Vân Thanh tức giận trong lòng, không đợi ông ta lên tiếng, Hoắc Cành Thâm bên cạnh đã lạnh nhạt lên tiếng.

‘Trước khi Vân tổng dọa người khác, tốt nhất trước tiên là đảm bảo xem thẻ đánh bạc có còn trong tay hay không.”

Lời này khiến Vân Hiển Tôn bien

đổi săc mặt, ông ta gọi điện thoại cho thuộc hạ, nhằm lẩy bảo hiem sau đó nhận được tin tức lại khiến ông ta như ngất xỉu tại chỗ.

“Ngươi nói cái gì? Không thấy lão già đó nữa?”

Vân Thanh quay lại nhìn Hoắc Cảnh Thâm, có chút biết ơn, cũng có chút cảnh giác.

Hoắc Cảnh Thâm như không có gì xoay người mở cửa xe cho cô, nở nụ cười của tên trai bao: “Kim chủ đại nhân, mời.”

Vân Thanh nào không dám phối hợp.

“Tên súc sinh không biết liêm si!” Người đánh mất thè đánh bạc Vân Hiển Tôn lao tới giận dữ đe dọa “Hôm nay cô không trờ về cùng tôi, sau nảy Vân gia không

có người con gái như cô!”

Họắc Cảnh Thâm chặn lại tầm măt của Vân Thanh, khuôn mặt vô tình cho cửa sổ xe đóng lại: “Lái xe.”

Vân Thanh muốn hỏi xem bà ngoại cô đang ở đâu, nhưng thấy Hoắc Cảnh Thâm cau mày với bộ dạng không vui, cũng không biết người đàn ông này có chỗ nào cố chấp không đũng.

Cô nhẹ nhàng di chuyển cái đầu qua.

“Tư…”

Vừa định mở miệng, thì bị Hoắc Cảnh Thâm ép gáy cô vào trước ngực mình.

lảo già đó.

Dám mắng Hoắc Cảnh Thâm lúc đó là trai bao không liêm sỉ, dựa vào tính cách bạo lực của Hoắc Cảnh Thâm, đúng là nên khiến Vân Hiển Tôn bốc hơi…

Vân Thanh nghĩ: Thật ra anh ta cũng không cần cho mình mặt mũi.

Bề ngoài, vẫn phối hợp để tạo một bộ dạng cảm kích: WTỨ gia thật sự rộng lượng!”

Hoắc Cảnh Thâm mất ngủ rất nghiêm trọng, mấy ngày nay có lẽ ngủ không được ba tiếng đống hồ, vốn dĩ không có chuyện gì, bây giờ nhìn thấy cô liền mệt mỏi rã rời.

Anh ta lười nhác nhắm mắt lại, ôm người đó trong tay, bàn tay to

lớn lạnh lẽo vuôt ve gáy cô, giông một chú mèo.

Con mèo Vân Thanh được nựng: “Tứ gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”