Tiểu Tổ Tông Hạ Phàm

Chương 96: Chơi đến cùng




Hôm nay Hạ Diệp không hẹn Giang Xuân ăn khuya, nhưng khi ra khỏi trường, cô vẫn thấy xe của Giang Xuân.

Một cảm giác thân quen khiến người ta không thể kháng cự, còn có mùi thơm tràn đầy linh lực.

Giang Xuân đến để xem tình hình ở trường của cô như thế nào, chẳng hạn như giáo viên toán mới có ổn không, Triệu Ngọc Hoàn có tìm cô làm phiền không, tiện thể đón cô về nhà.

Sau chuyện xảy ra hôm thứ bảy, mọi người dần dần bắt đầu chú ý đến xe của Giang Xuân.

Hạ Diệp vừa lên xe, Trâu Vũ lại không biết điều đến gõ cửa sổ.

Giang Xuân nheo mắt, từ từ hạ cửa sổ xuống.

Trâu Vũ nhìn thấy sắc mặt Giang Xuân, phấn khởi nói: “Thật là Giang tổng rồi! Chú đến đón Diệp ca tan học ư?”

Giang Xuân định gật đầu, nhưng lúc nghe thấy mấy lời của cô, bỗng hơi khựng lại, quay đầu nhìn Hạ Diệp: “Diệp ca?”

Trâu Vũ cười hô hố: “Đúng vậy đúng vậy, Diệp ca lớp chúng em có thể cưa đổ hàng vạn hàng nghìn cô gái đấy.”

Từ khi Hạ Diệp đến lớp chúng tôi, câu mà nữ sinh trong lớp thường hay nói nhất chính là—

“Vẫn thích con trai chứ? Còn chưa tỉnh ngộ ư.”

Trong thế giới nhìn vào vẻ đẹp này, Hạ Diệp đã thành công khi dựa vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mê hoặc chúng sinh, được cả lớp công nhận, thậm chí ngay cả thân thế của cô, được đưa về từ thôn quê, cũng trở thành điều mới lạ khó hiểu.

Hạ Diệp hất cằm về phía Trâu Vũ, như khẳng định anh ta rất sáng suốt.

Trâu Vũ còn đang nghĩ nên nói gì thêm, đến gần Hạ Diệp, nhưng Giang Xuân lẳng lặng nâng cửa sổ lên.

Vốn cho rằng tiểu cô nương trước khi trưởng thành sẽ không có gì cần bận tâm.

Nhưng lễ khai giảng chỉ mới cách đây không lâu thôi mà?

Anh phải siết chặt theo dõi…

Từ xa, Giang Vân Châu nhìn theo buồn bã, chăm chú nhìn vào chiếc xe của chú, một lần nữa đưa tiểu tiên nữ của anh đi.

Từ lần trước khi biết người trong bức hình là chú, cỏ dại như mọc trên đầu Giang Văn Châu, cuối cùng anh cũng đã hiểu ra điều gì đó…

Xong rồi, chú nhỏ dường như đã nhìn trúng tiểu tiên nữ rồi!

Giang Vân Châu không thể nén được liền khóc.

Mạnh mẽ lên!

Có thể tiểu tiên nữ không như những người khác, không thích những người như chú Giang, vừa đẹp trai vừa cao lại vừa có tiền, mà thích anh, một học sinh trung học nhỏ tuổi!

**



Hạ Tư Anh trên đường trở về nhà, đang tính toán ngày mai phải nói như thế nào với Chu Dao.

Chu Dao đã đồng ý hẹn gặp mặt cô vào ngày mai, vậy là có chút hy vọng.

Dù sao, một học sinh từ nơi khác đến, ở Bắc Kinh cũng không có chỗ dựa, có gì mà kiêu ngạo chứ?

Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, luôn là niềm tự hào của Hạ gia.

“Tiểu Anh?”

Hạ Tư Anh đi vào phòng khách, thay giày, đang đắm chìm trong suy nghĩ, thậm chí lúc Kiều Ngọc Phân gọi đến lần thứ ba, cô mới giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy bà nội rồi mỉm cười: “Bà nội, bà gọi cháu ư?”

Kiều Ngọc Phân chặc lưỡi: “Tiểu Anh, cháu đang nghĩ gì vậy? Tâm trí ở đâu đâu, bà nội gọi cháu mấy lần.”

Hạ Tư Anh mím môi: “Không có gì ạ, bà gọi cháu có chuyện gì vậy?”

Kiều Ngọc Phân: “Bà nội chỉ muốn hỏi cháu, Chu Dao, cái đứa xấu xa đó như thế nào rồi? Còn ngồi cùng bàn với cháu không?”

Hạ Tư Anh gượng cười: “Đã bị chuyển đến lớp khác rồi ạ, có thể do lương tâm cắn rứt.”

Kiều Ngọc Phân hừm một tiếng, dùng nạn gõ xuống đất: “Vẫn còn có chút tự ý thức, ngày mai nhanh chóng nói rõ với hiệu trưởng, tránh để anh nhỏ cũng bị liên lụy, ôi chao, cùng chính vì Hạ Diệp, làm xảy ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, kết quả nó không sao, vừa về nhà đã vào phòng, cũng không hỏi thăm cháu.”

Hạ Thần bên phía sofa, tay chơi game, chân phải gác lên chân trái, dáng ngồi thoải mái: “Bà nội, em gái cháu về phòng làm chút việc cho anh ba, chuyện này cô ấy là người bị hại, bà đừng bới móc lên nữa.”

Kiều Ngọc Phân bĩu môi, nói cũng không được?

Hạ Tư Anh trả lời bà nội xong, cũng ngồi xuống ghế sofa.

Hạ Thần thỉnh thoảng nhìn cô, mỗi lần nhìn cô, ánh mắt cô có chút căng thẳng.

Rõ ràng là có tâm sự.

Chơi game xong, anh nhìn cô, trong ánh mắt có chút thăm dò.

Im lặng vài giây, anh nói với giọng điệu hơi không rõ ràng: “Em gái lớn.”

Hạ Tư Anh: “Sao ạ?”

Hạ Thần nhỏ nhẹ mở miệng: “Chuyện của em nhỏ, không phải em làm chứ?”

Hạ Tư Anh liền ôm chặt túi xách để trên đùi, mỉm cười che đậy đi tâm trạng thật sự, nói một cách chân thành: “Anh hai, em tuyệt đối không làm việc gây hại đến em gái.”

Hạ Thần đứng dậy, xoa đầu cô: “Vậy thì tốt.”

Hạ Tư Anh cho rằng mình đã thoát khỏi kiếp nạn, nhưng không biết rằng, cô đã đánh mất đi cơ hội cuối cùng…

**

Cuối cùng cũng đã đến giờ ra chơi sáng thứ ba.



Hạ Tư Anh vốn là người dẫn dắt trong lớp, không dễ để tìm lí do xin giáo viên cho nghỉ để đến tầng một của lớp mười chín.

Hạ Diệp từ tầng một của lớp mười chín đã lên phòng chức năng ở tầng trên cùng.

Đường Thiên Kiêu nói nhỏ với cô: “Chút nữa nếu Dương ca hỏi cậu sao không tập thể dục, tớ sẽ nói cậu đến kì kinh nguyệt nên đau bụng, chúng ta đừng nói khác nhau nhé.”

Hạ Diệp vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Yên tâm, giáo viên chủ nhiệm hôm nay sẽ không kiểm tra.”

Đường Thiên Kiêu há hốc miệng nhưng cũng không hỏi cô vì sao biết, dường như đã quen rồi, bạn cùng bàn của cô chính là thần bí như vậy đấy.

Chu Dao và Hạ Tư Anh vẫn hẹn nhau ở phòng tiện ích.

Phòng này cách âm tốt, bên ngoài không nghe được bên trong nói gì, bên ngoài có tiếng động gì thì bên trong cũng không nghe thấy.

Lúc Hạ Tư Anh đến, Chu Dao đang loay hoay với chiếc điện thoại, nhưng cô thấy Hạ Tư Anh đến, liền bình tĩnh giấu điện thoại vào túi, Hạ Tư Anh hẳn không để ý.

Sau khi Hạ Tư Anh bước vào, cẩn thận đóng cửa phòng lại trước, sau đó mới nhìn Chu Dao.

Cô cười: “Hôm qua cậu tránh tớ làm gì? Chúng ta là bạn cùng bàn hai năm rồi, hôm qua ngày đầu tiên ngồi với bạn cùng bàn mới, quen chứ?”

Chu Dao cười khẩy một tiếng, Diệp bảo nói quả không sai, sắp đến thời hạn hiệu trường quy định rồi, vẫn có thể giả vờ như vậy.

Cũng may Diệp bảo đã bảo trước cô nên nói gì.

Chu Dao không lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề, nói gãy gọn: “Hạ Tư Anh, sao rồi, cuối cùng cũng sợ rồi ư? Sợ người khác biết việc đánh tráo nội dung của PPT là do cô làm, muốn tôi thay cô nhận tội sao?”

Hạ Tư Anh thật ra cũng nghĩ như vậy, nhưng lần đầu tiên nghe người khác nói thẳng như vậy, vẻ mặt không nén được giận.

Chu Dao cười nói: “Hạ Tư Anh, chột dạ sao?”

Cô nói khá lớn tiếng, Hạ Tư Anh biết phòng này cách âm tốt, nhưng cô vẫn sợ người khác nghe thấy, cảnh giác nhìn ra ngoài nói: “Trong phòng chỉ có hai chúng ta, sao cậu cứ gọi tên tớ làm gì vậy?”

Chu Dao giơ đồng hồ trên cổ tay lên và chỉ vào cô.

Nhắc nhở cô, thời gian cho cô không còn nhiều.

Hạ Tư Anh hai tay nắm thành nắm đấm run rẩy, thận trọng nói: “Đúng, tớ chính là đến tìm cậu vì việc này, chỉ cần cậu thay tớ nhận tội đã đánh tráo PPT, tớ nhất định sẽ nói bố tới chuyển cậu đến một trường học tốt hơn!”

Chu Dao không vội trả lời, mà chỉ cười không rõ ý gì.

Cùng lúc đó, ở phòng chức năng ở tầng trên cùng, Hạ Diệp đuổi giáo viên phụ trách phát nhạc tập thể dục hôm nay ra ngoài, cô thản nhiên bắt chéo chân, thay đổi một vài nút trên thiết bị phát thanh.

Tất cả cuộc trò chuyện của Chu Dao và Hạ Tư Anh, toàn bộ đều đồng bộ với loa lớn hướng vào thầy cô và học sinh ở sân tập—

Chị Diệp: Chị muốn thầy cô và học sinh lớp mười hai nhìn thấy hình của em, em sẽ để tất cả thầy cô và học sinh toàn trước nghe chị nói.

Lão tổ tông là người có phép tắc nhất, đây là gọi là phép lịch sự ~