Tiểu Tổ Tông Đỉnh Lưu Đến Từ Đại Đường

Chương 10: Cô bé là bà trẻ của tôi




[Cứu mạng, có vẻ như tôi nhìn ra sát khí từ bên này?]

[Cái nhìn này cảm giác áp bức cực mạnh, Kỷ Trạch A quá]

[Cap màn hình thành công, lần sau lại có kẻ ngu xuẩn mắng nhà tôi là tên mặt trắng, bà đây ném hình vào mặt anh ta]

[Làm gì thế, không phải chính anh đồng ý tham gia chương trình sao, ra vẻ cho ai xem?]

Nhân viên công tác giải thích với anh, nói muốn cho nhóm khách quý một bất ngờ nên sớm đến đây, không ngờ Kỷ Trạch lại không ở nhà.

Kỷ Trạch nghe thế, không nói gì mà đi qua mở cửa.

Ống kính chuyển đến người Kỷ Thanh Ngọc.

Trên người cô cũng đổ không ít mồ hôi, nhưng không rõ ràng như Kỷ Trạch. Khuôn mặt mũm mĩm bởi vì vận động mà đỏ bừng, làm người ta rất muốn há miệng cắn một cái.

Kỷ Thanh Ngọc nhìn thấy camera chĩa về phía mình, cô đã được Kỷ Trạch phổ cập khoa học về máy quay phim, tò mò hỏi: "Khán giả chính là thông qua cái này nhìn thấy tôi sao?"

Nhân viên công tác lần đầu tiên nghe thấy khách quý nhỏ hỏi cái này, nói với cô là đúng rồi.

Kỷ Thanh Ngọc nở một nụ cười thật tươi, vẫy tay với ống kính: "Chào các vị khán giả, chào các fan hâm mộ của Tiểu Trạch."

Khuôn mặt cô bình thường vô cùng xinh xắn, một đôi mắt hạnh vừa tròn vừa to ngập nước như biết nói chuyện, lập tức bắt được không ít trái tim của người xem.

[Ôi chao, chào buổi sáng bé cưng Thanh Ngọc!]

[Thần thái còn đáng yêu hơn tấm ảnh Kỷ Trạch đăng ngày đó, tại sao người nhà họ Kỷ đều biết cách lớn thế này]

[Tiểu Trạch? Tiểu Trạch là ai? Là Kỷ Trạch sao?]

[Tiểu Thanh Ngọc xinh quá, giá trị nhan sắc của khách quý nhỏ mùa này đều rất cao. ]

[Tiểu Trạch là cái quỷ gì, cẩn thận Kỷ Trạch nghe thấy đánh nhóc đó.]

Nhân viên công tác đi theo bọn họ vào nhà.

Kỷ Thanh Ngọc như bà cụ non nói với nhân viên công tác: "Tôi muốn đi tắm một lát, mọi người có thể ở phòng khách nghỉ ngơi một chút, tôi bảo cô Chu pha trà cho mọi người."

Nhân viên công tác vội vàng biểu thị mình không cần uống trà.

Kỷ Thanh Ngọc gật đầu: "Được, vậy lấy cho mọi người chút đồ ăn vặt ăn."

[??? Cô nhóc này, nhóc đã thành công khơi gợi lên hứng thú của tôi]

[Sao tôi cảm thấy, làm chủ cái nhà này là trẻ con nhỉ?]

[Mọi người có chú ý đến hay không, Kỷ Trạch ở bên cạnh thế mà không tỏ ý kiến gì với xưng hô Tiểu Trạch này]

[Đúng vậy, chỉ biết cô bé tên Kỷ Thanh Ngọc, cô bé và Kỷ Trạch là quan hệ như thế nào?]

[Cái gì? Chẳng lẽ không phải em gái sao?]

[Cái gì? Chẳng lẽ không phải cháu gái sao?]

[...Cho nên, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?]

Thế là, trong lúc hai người đi tắm, trước mặt nhân viên công tác được bày lên một bàn hoa quả và đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt là Kỷ Thanh Ngọc chọn, đều là một bánh quy nhỏ và kẹo rất tinh xảo đáng yêu. Ngay cả thợ quay phim cũng không nhịn được quay cận cận mấy lần.

[Oa, những đồ ăn vặt này là thương hiệu gì? Bị PR đến.]

[Nhân viên công tác thật hạnh phúc, tôi cũng muốn ăn đồ ăn vặt bé cưng tỉ mỉ lựa chọn.]

[Cứu mạng, thì ra Kỷ Trạch là người sẽ lén mua đồ ăn vặt đáng yêu như thế ở nhà sao? Mới nãy tôi còn khen anh ấy A.]

[Nhìn chính là mua cho trẻ con rồi, Kỷ Trạch vẫn rất tỉ mỉ]

[Con gái xem livestream với tôi, giờ đã bắt đầu quấy muốn ăn cái này.]

Trong thời gian chờ đợi, nhân viên công tác nói chuyện phiếm với cô giúp việc nấu bữa sáng, cố gắng đào ra được tin hot gì đó.

"Cô ơi, cháu có thể hỏi cô một câu hỏi được không?"

Cô rất khôn khéo: "Được, nhưng cái gì không thể nói tôi sẽ không trả lời."

Trên màn hình xuất hiện một chuỗi im lặng tuyệt đối.

Khán giả ha ha ha.

[Bác gái không tệ, rất có tính cảnh giác. ]

[Bắt đầu từ khởi đầu không cho ekip chương trình vào nhà, tôi đã ý thức được bác gái không đơn giản. ]

Nhân viên công tác kỳ thật cũng rất hiểu, trừ phi bọn họ muốn vạch mặt với Kỷ Trạch, nếu không không thể hỏi một vài câu làm khó ngay trước nhiều khán giả như vậy.

"Làm việc trong nhà ngôi sao cảm giác như thế nào?"

Cô sảng khoái nói: "Rất tốt, tiền cho nhiều, việc còn ít."

Nhân viên công tác hỏi: "Vậy, hai người đó có sở thích gì đặc biệt về ẩm thực không?"

Bác gái đáp: "Kỷ Trạch rất thích ăn cay, cơ mà Tiểu Thanh Ngọc không cho cậu ấy ăn nhiều. Còn Tiểu Thanh Ngọc, khẩu vị của con bé rất tốt, cái gì cũng thích ăn."

Nhân viên công tác giật mình nói: "Cháu còn tưởng Kỷ Trạch sẽ là người nói một không hai trong nhà, dù sao trông cậu ấy cũng là người rất có chủ kiến, rất có cá tính, thì ra sẽ nghe lời của trẻ con sao?"

Bác gái cười vui tươi hớn hở: "Cậu ấy có nghe lời người khác hay không tôi không biết, dù sao lời Tiểu Thanh Ngọc nói cậu ấy sẽ nghe."

[Nhiều tiền ít việc, còn có thể ngắm trai đẹp mỗi ngày, hâm mộ ghê. Xin hỏi nhà Kỷ Trạch còn thiếu bảo mẫu không?]

[Thích ăn cay mà da còn đẹp như thế sao? Người thích ăn cay còn hay mọc mụn khóc]

[??? Kỷ Trạch thế mà lại nghe lời trẻ con? Nghiêm túc sao? Có phải bác gái nhận tiền rồi không bác cứ nói thẳng]

Nhân viên công tác còn muốn hỏi mấy câu nữa nhưng Kỷ Trạch đã tắm rửa thay quần áo xong đi ra.

Hiển nhiên anh chỉ sửa soạn qua loa một chút, mặt mộc, ngay cả tóc cũng chỉ sấy qua, trông dáng vẻ ngây ngô hơn bình thường không ít.

[Chu choa, anh đẹp trai ở đâu tới vậy nè.]

[Mặt mộc như vậy không hiểu sao có chút 'sữa' là thế nào, bỗng nhiên không gọi nổi một tiếng ông xã.]

Kỷ Trạch hỏi bọn họ: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Nhân viên công tác cười nói: "Một chút chuyện sinh hoạt bình thường thôi."

Kỷ Trạch gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Nhân viên công tác cố ý nói: "Cậu không sợ cô ấy sẽ tiết lộ một số tin hot của cậu sao?"

Kỷ Trạch hỏi lại: "Là anh trả lương cho cô ấy hay là tôi trả lương cho cô ấy?"

[Ha ha ha ha không hổ là anh Kỷ diss diss]

[Là cảm giác quen thuộc này không sai]

[Cảm nhận được nội tâm câm nín của nhân viên công tác]

[Chết cười. Bác gái: Lời gì nên nói, lời gì nói không nên nói tôi vẫn hiểu rõ lắm.]

Cửa phòng trước mặt được mở ra, Kỷ Thanh Ngọc cầm thần khí máy sấy tóc đi tới.

Tay cô cầm máy sấy nhỏ, Kỷ Trạch tự nhiên đi tới sấy tóc cho cô.

Sấy tóc xem như một việc hiếm khi Kỷ Thanh Ngọc không tự làm được, tay cô ngắn, tóc lại dày, sấy cả nửa ngày cũng không khô. Kỷ Trạch thường xuyên ngoài miệng vừa nói phiền phức, vừa rất thành thật đi sấy tóc cho bà trẻ. Từ lúc mới bắt đầu động tác không lưu loát, hiện tại cũng ra dáng.

[???]

[Kỷ Trạch? Anh thay đổi rồi, anh không còn là cậu chủ mà em biết nữa rồi.]

[Giả vờ giả vịt đi, biết rõ có camera quay, hiển nhiên là làm cho khán giả nhìn thôi.]

[Người nói giả vờ giả vịt nhất định chưa chăm sóc trẻ con bao giờ đúng không, động tác của Kỷ Trạch tuyệt đối không thể nào là tay mơ.]

Ánh mắt nhân viên công tác sáng rực nhìn một màn này, từ khi phát sóng đến bây giờ, nhóm Kỷ Trạch quả thực đã cho bọn họ bất ngờ rất lớn.

Ekip chương trình như bọn họ, nội bộ nhân viên công tác cũng có cạnh tranh. Nhóm bọn họ được phân cho nhóm Kỷ Trạch, tỉ lệ người xem live stream nhóm này liên quan trực tiếp đến tiền thưởng của bọn họ.

Cho nên, càng có điểm hot càng tốt, khách quý tương phản càng lớn cũng càng tốt.

Mà Kỷ Trạch, nhìn từ nội dung thể hiện hiện nay, tính cách của anh quả thực một trời một vực với trong lời đồn.

"Được rồi." Kỷ Thanh Ngọc rung tóc, biểu thị được rồi, "Cảm ơn Tiểu Trạch."

[Tiểu Thanh Ngọc lắc đầu dễ thương quá]

[Vì sao gọi là Tiểu Trạch? Tôi cảm thấy như thế rất không lễ phép]

[Kỷ Trạch người ta còn chưa có ý kiến, người ngoài như cô đến bíp bíp cái gì?]

[Tôi cảm thấy xưng hô Tiểu Trạch thế này rất đáng yêu, tôi càng rung động là, Kỷ Trạch lại dịu dàng với trẻ con như vậy sao? Ngay cả xưng hô Tiểu Trạch cũng có thể dễ dàng tha thứ. Hu hu hu, tôi lại yêu anh ấy hơn rồi. ]

[Giờ phút này, tôi đổi vị trí của mình thành Thanh Ngọc, tôi mặc kệ, vừa rồi Kỷ Trạch sấy tóc cho tôi! ]

Sấy tóc xong, hai người bắt đầu ăn cơm.

Thợ quay phim tận chức tận trách ở bên cạnh ghi hình.

Kỷ Thanh Ngọc bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn bọn họ: "Mọi người ăn cơm chưa?"

Thợ quay phim đối diện cặp mắt to trong veo, sửng sốt một chút. Anh ta làm nghề này đã lâu, rất ít khi có người quan tâm đến người công cụ như bọn họ.

Anh ta cười gật đầu bày tỏ đã ăn rồi.

Kỷ Thanh Ngọc xoay đầu bắt đầu ăn cơm.

Bữa sáng hôm nay là mì với trứng rán, gỏi mộc nhĩ, một đĩa rau xanh, còn có một đĩa hoa quả tươi gọt sẵn.

Hai người ăn cơm đều không nói lời nào, toàn bộ hành trình yên lặng, chuyện này ở nhà họ Kỷ là việc rất bình thường, người xem lại cảm thấy hiếm lạ:

[Cứu mạng, có thể giúp tôi hỏi Kỷ Trạch một chút, làm sao mới có thể khiến trẻ con trong nhà ngoan ngoãn ăn cơm như vậy không?]

[Thanh Ngọc đúng là không kén ăn chút nào, còn ăn nhiều rau xanh nữa!]

[Vì sao con nhà người ta mãi nghe lời như thế, hỗn thế ma vương nhà tôi dỗ nó ăn bữa cơm có lẽ tôi giảm thọ mười năm mất]

Kỷ Thanh Ngọc yên lặng ăn mì bỗng nhiên như có cảm giác, nhìn về phía đối diện.

Kỷ Trạch đang trưng vẻ mặt lạnh nhạt gặp lòng đỏ trứng trong bát bỏ sang đĩa nhỏ bên cạnh.

Cô cũng không nói chuyện, chỉ dừng đũa, yên lặng nhìn chằm chằm anh.

Kỷ Trạch: "..."

Thợ quay phim bén nhạy ý thức được không đúng, trực tiếp quay cận cảnh Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch: "..."

Chống lại ánh mắt khiển trách của bà trẻ, anh yên lặng xây dựng tâm lý cho mình, vô cùng kiên cường... Đũa ngoặt một cái, nhét lòng đỏ trứng vào miệng.

Lúc này Kỷ Thanh Ngọc thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn mì.

[Vừa rồi tôi không nhìn nhầm, Kỷ Trạch muốn đục nước béo cò bỏ lòng đỏ trứng đi đúng không?]

[Ha ha ha cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang mới nãy là sao?]

[Điều kỳ lạ nhất chẳng lẽ không phải, cậu ấy sợ, cậu ấy gắp lòng đỏ trứng quay lại cho vào miệng ăn, đến lúc đó tôi nhất định phải xem lại mấy lần]

[Đã lớn thế rồi còn lén bỏ đồ ăn không thích đi như trẻ con, anh có mất mặt không hả]

[Không rõ bình luận đang cười cái gì, không phải Kỷ Trạch đang lãng phí đồ ăn sao? Chẳng lẽ ngôi sao lãng phí đồ ăn thì không đáng xấu hổ sao?]

[Đôi này là cái quỷ gì? Tổ hợp trong tưởng tượng của tôi là đại ma vương lạnh lùng Kỷ Trạch và bé con đáng thương mít ướt Kỷ Thanh Ngọc. Kết quả, bé mít ướt còn dữ hơn đại ma vương, càng giống phụ huynh siêu nghiêm khắc hơn.]

Đợi đến khi bọn họ cơm nước xong xuôi, nhân viên công tác hỏi thăm Kỷ Trạch: "Khán giả đều rất tò mò, thầy Kỷ Trạch không thích ăn lòng đỏ trứng sao?"

Kỷ Trạch: "..."

Ống kính quay cận cảnh thành thật thể hiện biểu cảm câm nín của anh cho khán giả.

[Ha ha ha ha không cần hỏi tôi, bây giờ tôi đã biết]

[Không chỉ biết mà còn rất vững tin]

[Bé cưng, thu biểu cảm vào, con đúng là không có chút diễn nào]

[Tôi càng muốn biết, tại sao cậu lại nghe lời Tiểu Thanh Ngọc như thế?]

Kỷ Trạch cúi đầu xuống, đối diện ánh mắt sáng ngời có thần của bà trẻ.

Sắc mặt anh không thay đổi trả lời: "Không thích ăn lắm, nhưng tôi sẽ cố vượt qua tật xấu kén ăn này."

Lại dừng một chút: "Lãng phí đồ ăn đáng xấu hổ, mọi người đừng học tôi."

[Ha ha ha Kỷ Trạch: Đừng hỏi nữa, phiền chết mất! Cáu rồi nhá!]

[Có chút đáng yêu là sao đây? Cảm giác cậu ta không giống trong lời đồn.]

[Lúc trước chưa xem thật sự không biết nhóm Kỷ Trạch này thú vị như thế.]

"Câu hỏi thứ hai khán giả quan tâm nhất." Ống kính chuyển về phía Kỷ Thanh Ngọc, "Tiểu Thanh Ngọc, vì sao cháu gọi thầy Kỷ Trạch là Tiểu Trạch? Có hàm nghĩa gì đặc biệt sao?"

Trong màn ảnh, vẻ mặt cô bé phấn điêu ngọc trác vô cùng nghi hoặc, giống như kỳ lạ vì sao có người hỏi câu này: "Bởi vì thằng bé tên là Kỷ Trạch."

Hiển nhiên cô không nghe ra ý của nhân viên công tác, nhưng Kỷ Trạch nghe hiểu.

Cái nên tới luôn không tranh được, anh hít sâu một hơi: "Thật ra bọn họ muốn biết chúng ta có quan hệ gì, vì sao người gọi thẳng nhũ danh của con."

Trên mặt anh hiện lên biểu cảm như sắp anh dũng chịu chết: "Bởi vì con bé là bà trẻ của tôi!"