Tiểu Tổ Tông Của Anh

Chương 26: Phòng vệ chính đáng




Cố Trì nhận lấy túi nước đá từ trên tay giáo viên y tế, nhẹ nhàng dán lên mặt Tô Vãn Khanh.

"Để ta đi."

"Là tôi gây ra chuyện, nên xin lỗi."

Ôn Thời Triệt mặc kệ bình thường hay hung dữ gì đó, liên quan đến bảo bối trong nhà thì không chút khách khí: "Cố Trì, quản tốt nợ đào hoa của cậu đi, Tô Vãn Khanh là bảo bối nhà tôi, nếu xảy ra chuyện gì, ba em ấy sẽ san bằng trường học."

Cái gì san bằng, người anh họ này định cho mình bịa đặt.

Tô Vãn Khanh nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của Cố Trì: "Đừng nghe anh ấy nói bậy."

"Tôi tin."

Cố Trì không hiểu sao tâm tình đột nhiên tốt, Ôn Thời Triệt gọi mẹ Tô Vãn Khanh là cô cô, vậy Ôn Thời Triệt chính là anh họ của Tô Vãn Khanh.

"Anh mau trở về lớp đi, đứng cũng không giúp được gì, còn chướng mắt, trở về, trở về."

Tô Vãn Khanh nghe thấy tiếng chuông lớp vang lên, Ôn Thời Triệt vội vàng trở về lớp.

Ôn Thời Triệt ngược lại muốn ở lại, nhưng tiết học tiếp theo là của chủ nhiệm lớp bọn họ, để Cố Trì chăm sóc tốt, liền trở về trước.

"Vì vậy, nói...Ôn Thời Triệt là anh họ em?"

Tô Vãn Khanh không phủ nhận, cô ngồi trên giường bệnh trong phòng y tế lắc lắc chân mình: "Ba anh ấy là cậu tôi, nếu không người nhà tôi làm sao yên tâm cho tôi học ở Bắc Thành.''

Cô gái có tỷ lệ khuôn mặt hoàn hảo, hàng mi cong dài, sống mũi nhỏ gọn, mỗi nơi đều hoàn hảo.

Cố Trì hơi sững sờ, nhìn không được hỏi: "Vì sao lại tới Bắc Thành?"

"Bởi vì không muốn bị quản nha." Tô Vãn Khanh đột nhiên cười.

Không muốn bị quản....

Khóe miệng hắn che đi nụ cười.

Vết sưng trên mặt Tô Vãn Khanh đã hơi tiêu tan một chút liền cùng Cố Trì tính toán trở về phòng học.

Vừa đi ngang qua cửa văn phòng liền bị Diêu Từ gọi lại.

"Hai người các em vào một đây chút."

Văn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, ngoài Diêu Từ, chủ nhiệm lớp bên cạnh Trần Phân Phân cùng Lâm Thanh Tư cũng có mặt ở đây.

Tô Vãn Khanh mặt đang đắp băng thoát nhìn không sưng như Lâm Thanh Tư, hơn nữa Lâm Thanh Tư còn khóc đến bây giờ.

"Vãn Khanh, nói chuyện gì xảy ra, em đánh Lâm Thanh Tư?"

Diêu Từ vừa rồi đã hỏi qua một số học sinh trong lớp, hiện tại nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn có dấu tay thì trong lòng cũng hiểu được một số vấn đề.

"Em đánh cô ấy."

Tô Vãn Khanh căn bản không muốn phủ nhận cùng giải thích.

"Lão sư, cô xem bạn ấy đều thừa nhận..." Lâm Thanh Tư khóc sướt mướt, giáo viên trong văn phòng không có biện pháp nào.

Diêu Từ vừa định mở miệng, Cố Trì kéo Tô Vãn Khanh đến bên cạnh mình: "Do lỗi của tôi, bạn học Tô hai ngày nay dạy tôi học khoa văn, tôi dạy cô ấy khoa học, sau đó bị người ta nói yêu đương, kết quả một số người đỏ mắt lại tát cô ấy một cái, tôi cho rằng đó là phòng vệ chính đáng."

Giỏi cho cái phòng vệ chính đáng.

Tô Vãn Khanh thiếu chút nữa cười ra tiếng, tuy rằng mặt đau, nhưng đánh Lâm Thanh Tư hai cái thật sự không chịu thiệt.

Điều cô hối hận bây giờ là không đánh thêm hai cái nữa.

"Này...Là thật."

Diêu Từ không nghĩ tới Cố Trì bắt đầu học tập, lại không nghĩ tới hai người này cùng nhau học tập.

Một hạt giống tốt như vậy bởi vì học tập mà bị đánh—

Không được!!

Cô nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh: "Trần lão sư, cô xem chuyện này hai bên đều có lỗi, nhưng là lớp cô gây chuyện trước, nếu không chúng ta coi như hòa đi."

Trần Phân Phân còn muốn nhắc nhở Cố Trì học tiếng anh thật tốt mà không kịp phản ứng: "Quả thật, nếu không cứ thế quên đi sau này nếu còn như vậy liền trực tiếp gọi phụ huynh, nghiêm trọng thì bị xử phạt."

"Lão sư..."

Lâm Thanh Tư vẻ mặt không phục, dựa vào cái gì cô ấy đánh cô ta nhiều hơn cái còn yên ổn.

Tô Vãn Khanh được tiện nghi còn khoe khoang.

Cô ta bị chọc tức đến cắn môi.

"Nếu không có gì, lão sư, chúng tôi sẽ trở lại lớp học trước."

"Đi nhanh đi, học tập chăm chỉ." Diêu Từ ước gì hai học sinh ưu tú bổ sung cho nhau, có thể học tấp thật tốt.