Tiểu Tổ Tông Của Anh

Chương 2: Kêu cô " Cút ""




Tô Vãn Khanh nhìn vị trí đi thẳng xuống, hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể cô khiến những người ở hàn ghế đầu chăm chú nhìn cô.

Cô để cặp sách xuống lấy cuốn sách ra đọc trước.

Mặc dù ở Ninh Thành đều đã học qua, nhưng cũng không biết tài liệu giảng dạy ở Bắc Thành có khác gì không.

"Ầm!" Lúc này cửa sau của lớp học đột nhiên bị đá tung ra.

Hai tên nam sinh bước vào, người ở phía trước cao gầy thái độ thoải mái, vẻ mặt lãnh đạm. Tóc dài rẽ ngôi, lông mày dài như kiếm, mắt như sao, biểu cảm lạnh lùng, sóng mũi cao thẳng, im lặng và lạnh như băng.

Chàng trai ở hàng ghê sau Tô Vãn Khanh đứng dậy: "Trì ca, chỗ ngồi của anh.."

Cố Trì liếc nhìn cô gái bên cạnh, khuôn mặt rẽ ngang các đường nét mềm mại, vài sợi tóc được vén gọn bên tai nhìn rất thoải mái.

Hắn híp mắt nhìn, bước tới, đặt cặp sách xuống và ngồi bên cạnh Tô Vãn Khanh: "Cút"

Câu nói của Cố Trì khiến cả lớp đổ dồn ánh mắt nhìn, quả nhiên là Cố Trì, không ai dám ngồi cùng bàn và cũng không muốn cùng bàn với hắn.

Tô Vãn Khanh đối mặt với đôi mắt đen như mực, mặc dù cô đang mặc đồng phục học sinh, nhưng cổ áo được cô tùy ý cởi ra 2 nút, cô cau mày, có chút không vui: "Nói chuyện với tôi?"

Cố Trì có chút không chịu được, lười nói nhảm, vừa muốn mắng chửi người, liền bị Diêu Từ cắt ngang: "Cố Trì, ngồi xuống trước đi, sau khi thi xong thì sắp xếp lại chỗ ngồi."

Diêu Từ biết tính khí của Cố Trì, tổ tông này chỉ có thể cung phụng, vì hắn luôn đạt điểm cao trong các bài kiểm tra về môn lý và môn toán.

Cố Trì lúc này mới nhìn rõ được diện mạo của nữ sinh, liền vội vàng nhìn đi chỗ khác, không nói nữa.

Dưới ánh nhìn của cả lớp, Cố Trì không ép Tô Vãn Khanh rời đi, thậm trí còn ngồi cạnh cô.

Mọi người đều ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra.

Sau khí Cố Trì ngồi xuống, Tô Vãn Khanh liếc nhìn qua, chóp mũi có mùi bạc hà quyện với mùi khói thuốc.

Tô Vãn Khanh cau mày, ở lớp thí nhiệm khoa học mà còn có người như vậy,cô rất nhanh liền khôi phục và tiếp tục xem sách giáo khoa...

Cho đến khi tiết thí nhất kết thúc Cô Trì vẫn không tỉnh lại, càng kỳ quái là giáo viên cũng không đánh thức hắn.

Tô Vãn Khanh nghi ngờ liếc nhìn hắn, ở Ninh Thành trong lớp không ai dám ngủ trong lớp như vậy, huống chi là học sinh lớp thí nghiệm.

" Bạn học Tô có thể cho tớ mượn để ghi chép mà giáo viên toán vừa rồi nói được không, vừa rồi quá nhanh không kịp chép lại."

Cô gái hàng trước ngại ngùng nhìn Tô Vãn Khanh.

Tô Vãn Khanh mỉm cười: "Cứ gọi Vãn Khanh là được, tớ không đáng sợ như vậy đâu."

Từ Tử Nhiên thấy Tô Vãn Khanh cười liền cười theo: "Dáng dấp cậu rất đẹp"

Tô Vãn Khanh từ nhỏ đến lớn đã nghe không biết bao nhiêu lần nên cũng không ngạc nhiên lắm.

Cô ấy nhìn đề toán của Từ Tử Nhiên: "Tớ không có ghi chép."

"À, lớp toán mà cậu không ghi chép sao?" Từ Tử Nhiên rất ngạc nhiên, dù sao ở lớp thí nghiệm khoa học ai học toán cũng có quyển sách để ghi câu hỏi.

Các bài toán do giáo viên dạy ở lớp này khó và nhanh, căn bản không kịp ghi chép lại.

Tô Vãn Khanh nhìn xuống tờ giấy thi, nó đơn giản hơn nhiều so với đề thi mà cô thường làm ở Ninh Thành: " Tớ không có thói quen ghi chép, chỉ có những cái tớ không biết hoặc gặp lần đầu tiên, đề hôm nay đối với tớ đều tốt."

Từ Tử Nhiên có thể hiểu, học sinh mới chuyển tới là một học sinh ngoan.

Cô ấy chỉ vào câu hỏi mà cô không biết.

Tô Vãn Khanh nhìn vào nó, cầm bút lên, sau đó viết và nói vào bản nháp.

Giọng nói của cô không lớn, nhưng nghe rất thoải mái, mạch lạc vô cùng rõ ràng.

" Cậu thật lợi hại a, tớ hiểu, cảm ơn nhiều." Từ Tử Nhiên mặt đầy khâm phục nhìn cô.