Tiểu Tình Nhân

Chương 77: Những Kẻ Trong Bóng Tối




Mạc Thiên lặng lẽ quay người ra xe, chạy về lại bệnh viện, anh đứng ở gần cửa phòng, lặng lẽ đang nhìn Kiều An Hạ đang chuẩn bị áo ấm ra ngoài ngắm sao.

Kiều An Hạ đang mỉm cười, khi cười, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, rất đẹp.

Mạc Thiên nghĩ đến bộ dáng năm đó của mình đã bị cô nhìn thấy, thật lâu không dám tiến lên.

Bên trong phòng bệnh, Kiều An Hạ gần đây đã có thể ngồi dậy, cô muốn ra ngoài nhiều hơn, nên Mạc Thiên đã hứa đêm nay sẽ đưa cô đi ngắm sao.

Dì Trương chuẩn bị áo ấm cho cô, nhìn đồng hồ đã tám giờ tối, nhưng không thấy Mạc Thiên quay về.

“Kiều tiểu thư, hay cô gọi cho Mạc thiếu xem.” - Dì Trương thấy Kiều An Hạ mong chờ liền gợi ý.

Kiều An Hạ mỉm cười gật đầu, thật ra hôm nay cô rất mong chờ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên rất nhanh ngoài cửa, cô vội vàng nhìn ra cửa, chỉ thấy Mạc Thiên đứng đó không xa, đang nhìn cô, ánh mắt rất sâu, không hiểu sao cô lại cảm thấy ánh mắt đó rất buồn.

Mạc Thiên cúi đầu, tắt điện thoại đi tới.

“Mạc Thiên, anh đến khi nào vậy, sao không vào?” - Kiều An Hạ thắc mắc.

“Vừa đến.” - Mạc Thiên đáp.

Dì Trương thấy Mạc Thiên đến liền vội nói: “Mạc thiếu đến rồi, vậy tôi về trước nhé.”

Kiều An Hạ gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”

Dì Trương rời đi, Kiều An Hạ lúc này đã ngồi sẵn trên xe lăn, quay đầu nhìn Mạc Thiên vẫn đứng đó mỉm cười: “Mạc Thiên, chúng ta đi thôi.”

Mạc Thiên bước đến, đẩy Kiều An Hạ ra khuôn viên, lúc này bệnh viện đã không còn đông đúc, vả lại khu vực này dành cho khách VIP nên thật sự yên tĩnh.

Khuôn mặt Kiều An Hạ rất phấn khích, đã rất lâu rồi cô mới có thể ra ngoài.

Mạc Thiên vẫn không nói lời nào đứng phía sau lưng Kiều An Hạ, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

“Mạc Thiên.” - Kiều An Hạ gọi.

Mạc Thiên ừ một tiếng phía sau.

“Em muốn nhìn thấy anh.”

Anh bước đến, đứng trước mặt cô…



Kiều An Hạ đưa mắt nhìn Mạc Thiên, mỉm cười, lấy trong túi chiếc nhẫn lần đó anh làm rơi, phục vụ đưa cho cô.

“Anh làm rơi nó, trả cho anh.”

Mạc Thiên nhìn chiếc nhẫn, anh hỏi phục vụ và biết cô đang giữ nó, nhưng vì sao hôm nay cô lại trả lại.

Anh đưa tay muốn nhận lại, Kiều An Hạ đã giữ tay anh lại, chiếc nhẫn kia từ ngón tay cô, muốn đeo vào ngón áp út của anh.

Mạc Thiên bỗng nhiên lắc đầu, hất tay cô ta, chiếc nhẫn rơi xuống đất leng keng, Kiều An Hạ ngơ ngác nhìn anh.

Mạc Thiên sợ hãi, vội vàng nhìn cô, cho rằng mình đã làm cô tổn thương, liền cúi đầu nhặt lấy chiếc nhẫn trong tay.

Không phải anh không muốn cô chạm vào anh, chỉ là đột nhiên anh cảm thấy bản thân quá bẩn thỉu…

“Đưa em về phòng.” - Kiều An Hạ đêm nay muốn nói cho anh rằng cô bé năm đó cứu anh là cô, nói rằng rất vui thì nhân duyên đưa chúng ta gặp nhau, nhưng cuối cùng, cô nhận thấy sự xa cách từ anh.

Mạc Thiên đẩy Kiều An Hạ quay về phòng, nhìn thấy dì Trương đưa Tiểu Bối Bối quay lại, đang ở trong phòng: “Tiểu Bối Bối lâu rồi không ngủ với ba mẹ, hôm nay con bé một mực đòi quay lại, tôi không thể làm gì khác.”

Tiểu Bối Bối nhìn thấy Mạc Thiên, hai mắt sáng lên liền buông tay dì Trương ra, chạy đến nhào vào lòng Mạc Thiên.

Mạc Thiên hoảng sợ, đẩy Tiểu Bối Bối ra.

May mắn dì Trương nhào đến đỡ kịp, Tiểu Bối Bối giật mình, lập tức khóc lên.

Đây là lần thứ hai, một lần đẩy cô ra xa, một lần đẩy con gái cô.

Kiều An Hạ tức giận nhìn Mạc Thiên: “Tiểu Bối Bối làm gì sao, sao anh lại đẩy con bé.”

Mạc Thiên sắc mặt tái đi, lúc đẩy cô về phòng, anh nhớ lại những ngày tháng dưới tầng hầm, đánh đập, và người phụ nữ ghê tởm đeo mặt nạ đã cưỡng bức anh…

Anh tự ghê tởm chính mình, đặc biệt là Kiều An Hạ, cô biết chuyện này nhưng vẫn luôn giả vờ không hay biết.

Thấy anh không nói một lời, Kiều An Hạ kéo Tiểu Bối Bối ôm vào lòng: “Cút đi… chúng tôi không cần anh nữa.”

Tiểu Bối Bối giãy giụa, không muốn Mạc Thiên rời đi, nhưng Kiều An Hạ không chịu buông, con bé khóc thét lên, đưa tay về phía Mạc Thiên.

Mạc Thiên thấy Tiểu Bối Bối khóc, muốn bước tới gần…

Nhưng khi nghĩ đến bản thân mình một lần nữa, anh dừng lại…

Có lẽ cả đời này, anh không thể từ bóng tối đó thoát ra.



Lục Vi nói đúng, một người đã chìm trong bóng tối như anh, sao có thể sống dưới ánh nắng mặt trời. Cho dù được mặt trời chiếu sáng, bóng tối trong lòng vãn từ từ thẩm thấu ra ngoài.

Tàn nhẫn, mặt cho con gái gài khóc, anh vẫn tàn nhẫn bất động.

Tiểu Bối Bối bỗng nhiên hô lớn một tiếng: “Ba ơi.”

Trái tim Mạc Thiên thắt lại, ngay cả Kiều An Hạ cũng kinh ngạc, Tiểu Bối Bối đã nói lại được.

Tiểu Bối Bối gào thét muốn thoát đi: “Ba ơi, con muốn baba.”

Sự tức giận trong lòng của Kiều An Hạ cũng vơi đi một chút, cô đưa mắt nhìn anh, nếu anh chịu cho cô một lời giải thích, cô sẽ tha thứ cho anh.

Mạc Thiên nghe Tiểu Bối Bối là đầu gọi anh một tiếng baba, liền suýt chút nữa chạy tới.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Kiều An Hạ, anh đột nhiên dừng lại.

Đôi mắt của cô thật sự giống với nhiều năm trước, vẫn trong trẻo như vậy, Lục Vi nói đúng, tại sao anh lại không thể nhận ra đôi mắt đặc biệt như vậy?

Có lẽ không phải là anh không nhận ra cô nhưng là do anh không dám nghĩ tới, trong sâu thẳm tiềm thức anh không muốn cô là cô bé đó.

Bởi vì, chỉ có cô, người đã chứng kiến lúc anh xấu hổ tận cùng.

Lục Vi nói đúng, là Kiều An Hạ đã chứng kiến lúc anh trong trạng thái xấu hổ và ghê tởm nhất.

Trong cổ họng dâng lên một chút vị tanh, Mạc Thiên muốn che ngực lại, nhưng sợ Kiều An Hạ phát hiện, đành kìm lại.

Mạc Thiên không chịu được, quay đầu chạy ra ngoài, không nhịn được tìm thùng rác phun vào một ngụm máu.

Trong phòng bệnh vang lên tiếng gọi: “Ba ơi….ba ơi…”

Tim Mạc Thiên như nghẹt thở, đau đớn ùa vào cơ thể, không biết là đau ở đâu, nhưng đau đến mức không thở được.

Dì Trương bên trong khuyên nhủ Kiều An Hạ, nhưng cô không trả lời, hành động của Mạc Thiên thật không giống anh những ngày vừa qua.

Dì Trương thấy trời đã tối, đành quay về, Tiểu Bối Bối vẫn thúc thích trong lòng Kiều An Hạ.

Đi ra hành lang vắng người được mấy bước, dì Trương nhìn thấy Mạc Thiên nằm trên sàn, không nhúc nhích.

Trên mặt đất bên cạnh là một vũng máu, thật kinh hoàng.

Dì Trương hoảng hốt: “Mạc thiếu…”<code> Nhà tù… Sau khi Lục Vi thức dậy vào buổi sáng hôm sau, cô ta cũng không còn ồn ào như trước nữa. Cô nằm trên giường, trong đầu tràn ngập những gì cô ta có về nước M cùng Sở Mộ Thành. Trước đây cô luôn cho rằng Sở Mộ Thành là ác ma đã lừa dối cô, nhưng bây giờ yên tĩnh nghĩ lại, giữa bọn họ có rất rất nhiều quá khứ tươi đẹp. Mùa đông, nhiệt độ dưới tầng hầm rất thấp, có khi rất lạnh, anh thường ôm cô vào lòng, đặt tay chân che chắn người cô để giữ ấm. Mùa hè lại quá nóng nực, còn có muỗi, mỗi lần ngủ đến nửa đêm, cô đều cảm nhận được bàn tay anh đang quạt cho mình. Có lần, bên ngoài tuần tra quá gắt gao, bọn họ đã rất lâu không ra ngoài, cũng không còn gì ăn, anh ra ngoài trộm gạo nấu cháo cho cô, không có đồ ăn. Lúc hai người ngồi đối diện nhau, họ vừa ăn vừa giả vờ tưởng tượng có cá và thịt trước mặt. Càng về sau, húp cháo trắng đến mức buồn nôn, cô mới nói rằng cô thật sự muốn ăn vịt quay và thịt… Anh đau lòng ôm cô, không ít lần nói nhất định sẽ mang về cho cô ăn. Lúc đó cô tưởng rằng anh chỉ đang an ủi cô, nhưng ngày hôm sau anh lại ra ngoài, sau đó thật sự mang về vịt quay, thịt kho và có cả bia. Cô rất vui mừng ôm hôn anh thật mạnh, anh xoa xoa đầu cô, nhìn cô ăn uống vui vẻ nhưng bản thân không nhấc đũa. Cô ăn xong thì phát hiện tay anh đang chảy máu, cô hỏi anh bị sao thì anh nhất quyết nói không sao. Sau này cô mới biết anh gia nhập một tổ chức tội phạm ở địa phương và lúc nào cũng bận rộn. Sau đó, khi không còn bận rộn nữa thì anh đã trở thành tội phạm truy nã. Nghĩ tới đây, Lục Vi khẽ cười nhưng nước mắt lại rơi. Cô đưa tay lau đi, chợt nghĩ tới người hại mình không phải là Sở Mộ Thành. Nếu không có anh, có lẽ cô đã chết từ khi còn nhỏ Hơn nữa, nếu không phải vì cô, anh nhiều lắm chỉ là trộm vặt móc túi, không thể trở thành tội phạm bị truy nã. Hai người bọn họ đời này được định sẵn là liên lụy lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau. Cả hai đều là những kẻ trong bóng tối. Lục Vi đứng dậy, lén lấy đôi đũa mà cô đã giấu khi ăn sáng. Kiếp này bọn không có tương lai, nếu có kiếp sau, cô muốn gặp lại Sở Mộ Thành, cùng anh sống dưới ánh nắng mặt trời. Trở thành một đôi vợ chồng trẻ bình thường, sau đó sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Sẽ không vì miếng ăn mà bị truy đuổi đánh đập, cũng không vì thân phận mà trốn dưới mặt đất tối tăm không thể lộ ra ánh sáng. Như thế, là tốt nhất phải không?</code>