Tiểu Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 49: Cô là mẹ của con!




Năm năm sau ,tại một tòa nhà cao cấp ở thành phố S , một người phụ nữ với mái tóc xuăn dài óng ả,mượt mà như nhung, lấp lánh dưới ánh sáng cùng gương mặt xinh đẹp, kiều diễm nhưng không kém phần quyến rũ. Cô mặc một chiếc đầm đuôi cá xẻ tà, sắc môi đỏ mọng cùng đôi gò má nhẹ nhàng bước ra từ chiếc xe bugatti divo xanh lam sang trọng được mở cửa bởi một người đàn ông cao to lịch lãm, phong thái ôn hòa…

-“ Lucas Ngô và phu nhân… xin mời hai vị…”

Bọn họ được đón tiếp bởi một người đàn ông trung niên có vẻ như là chủ nhân của buổi tiệc, sau khi chào hỏi liền cùng hai người bước vào bên trong….toà nhà rộng lớn được thiết kế theo phong cách cổ điển nhưng không kém phần sang trọng, tinh tế , cách bày trí toàn bộ đều là hoa tươi khiến cho người phụ nữ có chút vui vẻ, hứng thú…

-“ Em thích nơi này sao ..”

-“ Thực ra em không hẳn là thích, chỉ là có một chút ấn tượng..”

Jenny trả lời Lucas cứ như thể cô đã từng sống ở một nơi trải đầy hoa tươi vậy, thấy người đàn ông có chút bất ngờ, nghi hoặc cô liền nở một nụ cười thật tươi khiến hắn mũi lòng mà lấy tay trêu đùa trên chóp mũi thon thả ,người con gái có vóc dáng mảnh mai và săn chắc với những đường cong tuyệt đẹp…

Bước vào bên trong một cách thần thái đầy sự tự tin và quyền lực, từng cử chỉ và sự điệu đà của người con gái đều toát lên vẻ quyến rũ và cuốn hút, khiến tất cả mọi người ở đó không thể rời mắt , bọn họ nhìn cô gái một cách rất duyên dáng và bản lĩnh bởi vì cô luôn tỏa ra được phong thái và sức hút đầy mê hoặc mà ngay cả chính bản thân cô cũng khẳng định rằng nó sẽ giúp những người phụ nữ trở nên hấp dẫn hơn…

Ngô Dinh dẫn bọn họ đến một chiếc bàn dành cho khách VIP, lúc này chiếc bàn dường như chỉ còn thiếu đúng một người nhưng không biết liệu chỗ trống này có thể có vinh dự được người đó ngồi lên không…!

-“ Kính thưa tất cả các vị khách quý, xin cảm ơn mọi người đã đến chung vui với buổi ra mắt sản phẩm của Ngô Đằng , … mọi người cứ ăn uống trò chuyện thoải mái… xin phép đợi một chút chúng tôi sẽ cắt băng Khánh thành…”

Lời vừa dứt, từ phía dưới đã liên tục mà bàn tán, xầm xì, bởi vì trước khi bắt đầu thường sẽ cắt băng trước tiên, nhưng không biết có chuyện gì phải khiến Ngô Dinh chậm rãi đến muối mặt như vậy, ông ta liền âm thầm vẫy tay với tên trợ lý…

-“ Cậu có chắc là Ninh Dư Hạo sẽ đến không..”



-“ Giám đốc yên tâm, hôm qua với thái độ niềm nở như vậy, chắc chắn ngài ấy sẽ đến thôi…”

Ngô Dinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta liền bước xuống sảnh, tiến đến bàn tiệc dành cho khách VIP với vẻ mặt vô cùng vui vẻ bởi lẽ công ty của mình có thể hợp tác với một tập đoàn lớn như Ninh Dư, quả thật là vô cùng hãnh diện, một tập đoàn lớn mạnh ở trong nước lẫn quốc tế…

-“ Chú … sao chú còn chần trừ chưa cắt băng, để lâu quá mọi người sẽ bàn tán, dị nghị ..”

-“ Lucas, ta đang đợi thêm một người, nếu hắn cắt băng cho công ty của ta sẽ có lợi ích vô cùng lớn, cho nên con không phải lo, ..cứ như mọi việc mà làm..”

Lucas kéo Ngô Dinh ra một góc mà thì thầm to nhỏ dường như bọn họ có một bí mật mà không thể cho người khác biết, cho nên nếu để ý thấy từ cách ứng xử và cả xưng hô sẽ không hề đơn giản..

-“ Lucas, em đi vệ sinh một chút …”

Jenny nói nhỏ vào tai Lucas rồi trở ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành, bởi lẽ cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt gò bó khi tham gia những bữa tiệc sôi nổi như vậy cho nên từ trước đến nay rất ít khi cô tham dự , trừ hôm nay là Lucas muốn đưa cô đến thành phố này khiến cô cũng có chút thích thú không thể từ chối..

Tuy là vợ chồng nhưng thực tế nó chỉ là trên danh nghĩa, bởi vì từ lúc Jenny bị mất trí nhớ, cô không hề có một chút cảm giác quen thuộc nào với Lucas, cho nên mỗi khi người đàn ông muốn gần gũi cô hơn cô lại vô cùng hoảng loạn, sợ hãi mà tránh xa người đàn ông hết mức có thể, hắn cũng không hề muốn cưỡng đoạt cô mà luôn luôn tôn trọng quyết định của cô, hy vọng đến một ngày nào đó cô sẽ mở lòng với hắn…

Nhưng suy cho cùng cô cũng không thể nào trốn tránh chuyện đó mãi được, cho nên cô vẫn luôn tự tập cho thân để mà sẵn sàng đối diện với Lucas mặc dù trong thân tâm cô thực sự chỉ xem hắn là anh trai …

-“ Cô ơi, cô có chuyện gì buồn sao …”

Một cậu nhóc với đôi mắt to tròn nhìn lên Jenny, khiến jenny đang mải mê với những dòng suy nghĩ cô, thẫn thờ giật mình quay lại,

-“ Con gọi cô sao …”



-“ A aaa… là mẹ….cô …cô chính là mẹ,……”

Khi Jenny vừa đối diện với thằng bé, nó đã vô cùng ngạc nhiên mà mừng rỡ chạy đến bên cô, lấy bàn tay bé nhỏ mà cầm chặt lấy tay của Jenny khiến cô vừa ngạc nhiên mà vừa bối rối, không ngờ những đứa trẻ ở đất nước này lại dễ thương như vậy…

-“ Con tên gì, Sao con lại nói cô là mẹ của con…”

-“ Dạ con là Ninh Dư Luân cha hay gọi con là Tiểu Luân ạ…. Với cả cô là mẹ của con mà , là người phụ nữ mà cha với con luôn luôn mong nhớ , thật may cuối cùng con cũng tìm thấy mẹ rồi…”

-“ Con đáng yêu thật đấy, … con bao nhiêu tuổi rồi..”

-“ Dạ con năm tuổi rồi, nhưng mà mẹ yên tâm tìm được mẹ rồi con chắc chắn sẽ luôn bảo vệ mẹ, sẽ không như cha đâu … đánh mất mẹ rồi phải đi tìm…”

Jenny bật cười , xoa đầu đứa trẻ đang vô cùng vui vẻ, hăng hái nhưng tính cách và phong thái của nó, nếu không nhìn mặt chắc chắn sẽ không hề biết rằng cậu nhóc này chỉ mới năm tuổi…,

-“ Con đi lạc à…”

-“ ummmm….Dạ……nhưng không phải con mải chơi đâu, mà là vì con đi tìm mẹ mà …”

-“ Hâhha… được rồi vậy cùng với cô đi tìm cha con nhé, được không Tiểu Luân..!”

-“ Vâng ạ..”