Tiểu Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 27: Giận






Sau khi hắn đi Tiểu Ly trở nên rất căng thẳng và nặng nề, cô đứng ở một góc phòng, biểu cảm trên khuôn mặt tràn đầy sự áy náy đến thất vọng nhưng rất nhanh liền thay vào đó là sự tức giận và khó chịu . Ánh mắt nghi ngờ ,phẫn nộ, cô cử động mạnh mẽ, bàn tay nhỏ nhắn vỗ mạnh lên mặt bàn,

-“ Ninh Dư Hạo, … tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho anh …”

Tiểu Ly không hề hay biết rằng, vì sợ cô xảy ra chuyện nên hắn chưa từng rời khỏi mà đứng ở trước cửa phòng canh chừng, vô tình mọi lời nói của cô đều được hắn nghe thấy hết ,sự tức giận và căng thẳng trên khuôn mặt của hắn giờ đây cũng đang lan ra một cách rất nhanh chóng , hắn bất giác mà quay người lại phía cửa phòng nở một nụ cười đầy sự chua xót đến đắng cay.

***

Buổi tối, Tiểu Ly mặc một bộ váy hai dây màu trắng tinh xảo, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi đi ra ngoài, cô thơ thẩn đi dạo trên con phố nhỏ trước đây cho đến khi những bước chân đưa cô trở về ngôi nhà của mình,

Căn nhà nhỏ từ lâu đã không có người ở ,dần trở nên bụi bặm, hiu quạnh không gian xung quanh mọi thứ dường như đã đổ nát và cũ kỹ, cô trầm lặng nhìn mọi thứ trong ngôi nhà với biết bao kỉ niệm, trong lòng không khỏi xót xa, sải bước ngồi lên chiếc nệm nhem nhuốc từng là chỗ cha cô nằm ngủ, nước mắt Tiểu Ly bỗng nhỏ giọt mà rơi xuống như mưa,

Cô nhớ lại những chuyện trước đây, cha cô vì không để cô thiếu thốn gì, mà luôn âm thầm chịu đựng vất vả,ngay cả một chiếc giường đàng hoàng cũng không có để nằm, thật đau lòng khi đến hiện tại cô chỉ có thể đứng im mà nhìn cha đối diện với sự đau đớn tột cùng của thể xác,

Tiểu Ly khuôn mặt lúc này đã đẫm lệ ,nhìn khung cảnh trước mặt, bao nhiêu kí ức ấm áp, vui vẻ ùa về trong tâm trí, liệu sau này cô còn có cơ hội gặp lại cha , còn có cơ hội để hạnh phúc không, cô bần thần khẽ lau nước mắt đứng dậy thì bỗng có một vật nhỏ rơi ra từ lỗ thủng của chiếc nệm rách rưới.

Đó là một sợi dây chuyền hình mặt tròn đã bị rỉ sét nặng , Tiểu Ly liền cầm lên mà ngắm nghía một lúc thật lâu như nghĩ ra một chuyện gì đó, cô vội vàng xoay mặt dây chuyền ra , bên trong là hình ảnh một cặp đôi tay đang ôm một đứa trẻ tươi cười, tuy nhiên cho dù cô có gắng suy nghĩ như thế nào vẫn không thể nhận ra được họ là ai, liệu người phụ nữ trong này có phải là mẹ của cô….

-“ Tiểu thư mau trở về thôi, buổi tối rất lạnh ..”

Đang còn mải mê với những dòng suy nghĩ, liền có một người đàn ông, cao to mặc vest đen trông còn trẻ tuổi chạy vào thúc giục, khiến cô giật mình, có chút hoảng sợ nhét đồ vật trên tay vào túi áo.

-“ Anh … anh là ai…”

-“ Dạ …tôi phụng lệnh của ông chủ bảo vệ cho cô..”

Cô thở dài nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng vô cùng khó chịu, hắn vậy mà luôn cho người theo dõi cô, kể cả chuyện cô tới nhà họ Ngô , và tất cả mọi chuyện cô làm, thực nực cười ấy vậy mà cô không hề hay biết, hay chỉ là do cô quá tin tưởng vào hắn chứ.!

-“ Anh về đi, tôi không cần người bảo vệ..”

-“Đàm tiểu thư, xin cô hãy theo chúng tôi trở về nếu không chúng tôi chỉ đành mạo phạm..”

Tiểu Ly tức đến điên người, nhưng cô biết không thể chống đối được lại liền chậm rãi mà bước ra ngoài ,

-“ Này….tôi để quên túi xách rồi anh vào lấy giúp tôi đi”

Tranh thủ lúc người đàn ông quay vào trong nhà cô liền lén đi ra cửa sau rồi biến mất dạng, Tuy không thể dùng hết sức lực để chạy vì hiện tại cô đang mang thai nhưng với cô chuyện ẩn náu thì vô cùng lợi hại khiến bọn chúng trên dưới chục người cũng không tìm nổi, cho đến khi chắc chắn bọn chúng đã đi hết cô mới từ từ mà sải bước trên con đường nhộn nhịp.

-“ Áaa…”

-“ Xin lỗi cô… cô không sao chứ..”

-“ À… cảm ơn anh … tôi không sao..”

Tiểu Ly đang bần thần suy nghĩ thì vô tình đụng phải một người đàn ông, thấy cô vấp ngã hắn ta liền vội vàng đỡ lấy người con gái trước mặt cho đến khi nhận ra được giọng nói quen thuộc.

-“ Tiểu Ly là cậu sao …?”

Cô giật mình nhìn lên người đàn ông cao lớn, khuôn mặt trầm lắng nhưng vô cùng năng động khiến cô có chút vui mừng,

-“ Minh… lại gặp cậu rồi..”

-“ Tiểu Ly à… sao cậu lại ở đây vậy, cậu có biết là từ hôm đó tới giờ tôi luôn tìm kiếm cậu nhưng vẫn luôn bạch vô âm tín không..cậu cứ bí ẩn như thế có biết người ta nhớ cậu lắm không… thật là khiến tôi lo lắng…”

Tiểu Ly đột nhiên cười sặc sụa , biểu cảm giận dỗi pha một chút châm chọc của hắn khiến cô không thể nhịn được mà than thở, nhưng lại không hề biết rằng người đàn ông này thật sự đã thích thầm cô từ rất lâu.

-“ Aizza … tôi biết là Minh của tôi sẽ lo lắng cho tôi mà nhưng cậu tính để tôi nói chuyện với tư thế này mãi sao..”

-“ À…Xin lỗi… “

Doãn Minh giật mình nhìn lại, bản thân đang còn ôm lấy cô thì bối rối không thôi, hắn liền buông vội cánh tay rồi đỡ cô thẳng dậy , nhưng trong lòng thì vô cùng vui mừng như vừa được nắm lấy thêm một cơ hội để theo đuổi người con gái mà hắn yêu thương.

-“ Trời tối rất lạnh… cậu có muốn ăn chút gì không…”

Nhìn biểu cảm lúng túng của cô gái nhỏ, khiến hắn có chút ngượng ngùng.

-“ Cậu muốn về à… vậy để tôi đưa cậu về nhé..”

-“ Không… tôi… à… tôi có thể đến nhà cậu không, lâu rồi chưa ghé không biết bác trai bác gái thế nào nữa,”

-“Tất nhiên rồi cha mẹ tôi rất nhớ cậu đó … vậy chúng ta cùng về nhà thôi…”

Tiểu Ly e ngại gật đầu, cô biết rằng không nên nói dối nhưng với tình cảnh này nếu không nhờ Doãn Minh thực sự cô không biết phải làm như thế nào nữa, đêm nay chắc chắn sẽ ngủ ngoài đường mất, suy cho cùng cô và hắn từng là bạn bè thân thiết và cô cũng thật sự rất muốn gặp lại mọi người nên liền cùng hắn mà trở về biệt thự Doãn Gia .