Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản

Chương 29: 29: Cứu Kẻ Thù Một Mạng




Tầm hai mươi phút sau, Lương Khê chạy xe đến nơi, lúc này Cao Tuấn đã dìu Triệu Ảnh Quân ra khỏi quán bar. Xe tấp vào ven đường, Lương Khê mở cửa bước xuống, Triệu Ảnh Quân say không còn biết trời trăng, đi ba bước lại vấp một bước, Cao Tuấn chỉ có thể nửa ôm nửa lôi anh đi xuống bậc thang, nhìn khung cảnh phía trước, trái tim Lương Khê khẽ nhói.

“Giúp tôi một tay!” Cao Tuấn kêu gào, đừng nhìn thân hình cân đối của Triệu Ảnh Quân mà lầm tưởng, kỳ thật con m* nó nặng chết người, vác thứ này chẳng khác nào bao cám lợn hơn một trăm năm mươi cân.

Nghe thấy tiếng kêu ai oán của Cao Tuấn, Lương Khê nhanh chóng chạy đến, hai người trước sau phối hợp cũng nhét được bao cám Triệu Ảnh Quân vào xe, ai cũng đều sắp không thở nổi.

Cao Tuấn khó khăn hô hấp: “Làm phiền anh chăm sóc con heo này.” Nói rồi quay đầu đi vào bar.

“Cao Tuấn, tôi đưa cậu về nhà.” Lương Khê lớn tiếng gọi, chỉ thấy đối phương phẫy phẫy tay, rồi đi thẳng một mạch.

Lương Khê nhìn Triệu Ảnh Quân trên ghế lái, khẽ thở dài.

*** *** ***.

||||| Truyện đề cử: Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước! |||||

Quay trở vào quán bar, Cao Tuấn chỉ định thanh toán hóa đơn rồi về, nào ngờ bàn bên cạnh lại chiếu cảnh tượng không nên thấy, vốn cậu định bụng làm ngơ, nhưng đi được vài bước vẫn quyết định quay trở về.

Trên sô pha, người đàn ông ngả người ra ghế, hai tay chống lên thành, quần áo bị mở toang lộ ra cơ ngực săn chắc, khuôn mặt người nọ đỏ ửng, trong mắt còn có cả ánh nước lóng lánh. Mà bên cạnh còn xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi, trên người chỉ mặc một cái quần lót hoa văn báo, đang dán nửa người lên cơ thể hắn ta… Cao Tuấn nghiến răng, ban đầu nhìn thoáng qua cậu còn chưa dám chắc chắn, hiện tại nhìn thấy rõ mặt đối phương, chẳng phải tên cùng mình đánh nhau bị giam vào đồn cảnh sát ba tuần trước sao?

Nhớ không lầm, người này tên là Trì Viễn.

Sau khi nhờ người điều tra, Cao Tuấn mới biết hắn ta là một diễn viên nổi tiếng, cũng không thể trách cậu a, bình thường thương nhân như bọn họ đều dùng toàn bộ thời gian vào việc kinh doanh, còn diễn viên, người mẫu gì đó… Mỗi lần dính tới đều đụng phải phiền toái lớn, chẳng hạn chuyện lần trước, nếu không phải Cao gia cho người bịt miệng đám nhà báo, không biết chừng hôm nay, cả giới kinh doanh đều hiểu lầm Cao Tuấn cậu đánh nhau, tranh giành tình nhân.

“Khà khà” Cao Tuấn cười nham hiểm.

Chỉ thấy thiếu niên mở điện thoại, tựa vào lòng Trì Viễn, một tay giơ điện thoại lên cao, tay còn lại nhẹ nhàng trượt xuống bụng hắn, ngay lúc sắp chụp được ảnh, một bàn tay vươn tới, hung hăng đập nát điện thoại của thiếu niên.

“…” Thiếu niên ngay tức khắc đứng hình, nhìn đến là một tên đàn ông xa lạ, hét toáng: “Thằng điên này, mày làm cái gì đó!”

Ngay cả Cao Tuấn còn không biết mình bị làm sao? Rõ ràng ý định ban đầu là làm ngơ, mặc cho tên kia chụp được ảnh của Trì Viễn, ngày hôm sao hình ảnh được tung ra, sự nghiệp hắn không phải sẽ mất hết… Cậu vừa nãy còn nghĩ như vậy, giây sau đã tự động xông đến, có phải bản thân mắc bệnh không?

Thế nhưng, đã đâm lao thì phải theo lao: “Mày có biết người đàn ông này là ai không?”

Thiếu niên ngây người, dĩ nhiên cậu biết.

Người này là Trì Viễn, người nổi tiếng, bởi lẽ đó cậu mới dám nhân lúc Trì Viễn say khướt mà chụp ảnh, nhân cơ hội tống tiền hắn ta, ngược lại đám hình ảnh này bán cho nhà báo cũng sẽ kiếm được không ít tiền, nhưng… Nhìn tới điện thoại đã bị đập vỡ nát, cơn sục sôi trong người thiếu niên lần nữa bạo phát: “Liên quan gì đến mày, mày là cái đếch gì chứ?”

“Ha ha…” Cao Tuấn cười, động tĩnh bên này nhanh chóng thu hút một đám hóng chuyện đi tới, vây thành một vòng, Cao Tuấn không nhanh không chậm bước đến chỗ ghế sô pha, chậm rãi cài lại nút áo cho Trì Viễn, nói: “Người của tao, mày cũng dám đụng.”

“…” Thiếu niên sắc mặt nháy mắt tái xanh.

“Cao thiếu!” Quản lý từ trong đám đông chạy đến, thấy tình cảnh trước mắt, không nghĩ nhiều liền sai người đem thiếu niên tống ra ngoài.

Thiếu niên lúc này mới biết rõ thân phận Cao Tuấn, ở nơi này không phân đúng sai, chỉ phân giàu nghèo, dù căm phẫn cậu cũng chỉ có thể để đám bảo vệ kéo đi.

Quản lý vuốt mồ hôi trên trán, vội vã lấy lòng: “Cao thiếu còn cần gì không ạ?”

Cao Tuấn nghĩ nghĩ, lại lấy ra một xấp tiền: “Đưa cho thiếu niên vừa nãy, để cậu ta mua một chiếc điện thoại khác.”

Ban đầu quản lý cũng bị hành động của Cao Tuấn làm cho khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo mà làm.

Đám đông cũng dần tản đi, Cao Tuấn nhìn Trì Viễn đang dựa vào vai mình, giật giật khóe môi, phải làm sao với tên “ma men” này?