Tin tức Trì Viễn bị bắt đến đồn cảnh sát, rất nhanh đã truyền tới tai Thẩm Đông Quân, anh nổi trận lôi đình, yêu cầu hắn khi trở về phải đến phòng làm việc gặp mặt mình.
Ở sở cảnh sát, Hân Nghiên làm thủ tục bảo lãnh cho Trì Viễn, nhìn gương mặt bị đánh đến bầm tím của hắn, cô thật sự không biết nên nói gì, từ lúc debut đến nay, đây là lần đầu tiên phát sinh vấn đề lớn đến vậy.
“Em nói anh, sao lại mất bình tĩnh như vậy?” Ngồi trên xe, Hân Nghiên nhịn không được mà càm ràm vài câu, cô cài dây an toàn, đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, Trì Viễn nằm dài ở băng ghế sau, im lặng không đáp.
Thở ra một hơi, từ lúc anh Khê rời khỏi Thẩm Tác, vị trí quản lý vẫn còn bỏ trống, giống như ai nấy đều tin tưởng có một ngày cậu sẽ quay lại, thế nhưng chỉ có Hân Nghiên và Trì Viễn hiểu rõ, con người đó đã thật sự rời đi mãi mãi.
“Hân Nghiên.” Trì Viễn bất ngờ lên tiếng.
“Vâng.” Hân Nghiên khởi động xe, chuẩn bị lái đi.
Trì Viễn: “Sao anh Khê lại rút khỏi ngành giải trí?”
“…” Hân Nghiên ngây người nhìn về trước, bàn tay vô thức siết lấy vô lăng, rất lâu mới nói được hai từ: “Không biết.”
Nói dối, Trì Viễn biết chắc Hân Nghiên đang dối gạt mình, lại không biết lấy tư cách gì mà ép cô nói ra sự thật, nghĩ như vậy, trong lòng liền không thoải mái.
Cả đoạn đường sau đó, hai người đều mang tâm sự, không nói thêm câu nào nữa.
Về tới công ty, Trì Viễn cùng Hân Nghiên liền đi thang máy đến văn phòng Tổng giám đốc – nằm ở tầng trên cùng của tòa cao ốc, ban đầu Thẩm Đông Quân có nói rõ, chỉ cho một mình Trì Viễn đi vào, Hân Nghiên dù lo lắng cũng chỉ dám chờ đợi ở bên ngoài.
“Cạch”, cánh cửa mở ra, Trì Viễn từng bước đi vào.
Căn phòng rộng rãi, chỉ có một chiếc bàn làm việc được đặt cạnh cửa sổ, góc nhìn hướng ra bên ngoài, đưa lưng về phía cửa.
Không biết vì cái gì? Từ lúc phát hiện Thẩm Đông Quân là người tổn thương Lương Khê, Trì Viễn liền đối với vị Tổng giám cao cao tại thượng ngày trước mà sinh ra một loại ác cảm lẫn bài xích cực độ, nên thái độ khi nói chuyện với anh không mấy hòa nhã: “Giám đốc, anh cho gọi tôi.”
Chiếc ghế từ từ xoay lại, Thẩm Đông Quân lạnh lùng nhìn Trì Viễn, hai chân bắt chéo vào nhau, giống như từ trên cao nhìn xuống, hung hăng ném tờ báo đến dưới chân hắn.
Nhíu mày khó hiểu, Trì Viễn cúi người nhặt lên, nhìn tin tức nằm ở đầu trang, hắn mới biết chuyện xung đột của mình ngày hôm qua đều bị nhà báo thêu dệt thành “đánh ghen” “tranh giành tình nhân”.
“Giải thích?” Thẩm Đông Quân lạnh nhạt mở miệng, dạo gần đây chỉ riêng chuyện Lương Khê đã khiến anh đủ đau đầu, lúc trước anh mới chỉ đính hôn cùng Tống Y Na, Tiểu Khê đã quyết liệt đòi chia tay, giờ cộng thêm việc Tống Y Na mang thai… Nghĩ tới thôi đã mệt mỏi.
Trì Viễn không bận tâm lắm nói: “Tôi không có.”
“Không có?” Thẩm Đông Quân đột nhiên cao giọng, cười lạnh: “Ok, bây giờ dù không liên quan đến việc tranh giành nhân tình, vậy cậu giải thích thế nào về chuyện đánh nhau hả?”
“Tôi, tôi…” Trì Viễn ấp úng.
“Nói không ra lời rồi đúng không?” Thẩm Đông Quân tiếp tục chất vấn: “Những kẻ hóng chuyện ngoài kia không quan tâm nội dung bên trong, thứ bọn họ muốn biết là câu chuyện được thêu dệt lên, chỉ cần càng nhiều drama càng tốt.”
“…” Trì Viễn bị anh mắng đến không thể phản bác.
“Cậu biết người cậu đánh là ai không?” Thẩm Đông Quân hỏi.
Người bị hắn đánh? Trì Viễn thành thật lắc đầu.
Lần này đến phiên Thẩm Đông Quân câm nín, thôi được rồi, dù sao cũng là gà nhà do công ty anh tốn bao nhiêu tiền đầu tư, cũng không thể làm quá mức: “Cậu về nhà dưỡng thương đi, chuyện này cứ để tôi giải quyết.”
Cũng may lúc đánh nhau Trì Viễn đều che kín mặt, chỉ cần dùng ít tiền bịt miệng đám nhà báo là được, Thẩm Đông Quân mệt mỏi xua tay, đuổi hắn ra ngoài.
Trì Viễn cũng biết mình đuối lý, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về nhà tĩnh dưỡng vài ngày.
Rời ghế bước đến ban công, Thẩm Đông Quân từ trên cao nhìn ra quang cảnh bên ngoài, sắc trời vẫn xanh, mây trắng vẫn bay, bên dưới tầng tầng lớp lớp tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau, chặt chẽ đến mức khiến người ta ngạt thở.
Thẩm Đông Quân còn nhớ lần đầu mình gặp Lương Khê là ở sân thượng trường học, cậu và anh đều trốn tiết thể dục. Hôm đó bầu trời cũng trong xanh như vậy, Lương Khê biếng nhác dựa vào tường ngủ gật, anh đến gần, cậu cũng không phát hiện. Gương mặt người nọ dưới trời quang chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, da Lương Khê rất trắng, thậm chí so với con gái có khi còn trắng hơn gấp bội, cậu mặc đồng phục thể dục màu trắng viền xanh, nếu bỏ hết đi đám viền kẻ xanh trên áo, thì chẳng khác gì một thiên sứ đang ngủ say, lần đầu tiên trong đời, Thẩm Đông Quân mới biết… Có người con trai đẹp đến mức này!
“Tiểu Khê, anh thực sự, rất nhớ em.” Giọng nói Thẩm Đông Quân rất nhỏ, gần như đang thì thào.