Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản

Chương 2: 2: Tin Nóng




Trên xe Hân Nghiên không nhịn được mà hỏi Lương Khê: "Anh Khê, làm sao anh biết có "cẩu tử" theo dõi?"

Lương Khê nhìn vào gương chiếu hậu nói: "Sắp tới đạo diễn Hà có một dự án phim thần tượng."

"Ý anh là Hà Cảnh Bằng?" Trì Viễn cũng nói chen vào.

Lương Khê gật đầu thừa nhận.

Hà Cảnh Bằng cũng được coi là đạo diễn có tiếng trong giới giải trí, năm ngoái hai bộ phim điện ảnh do ông chỉ đạo đều nhận được giải thưởng lớn của năm.

"Nếu anh Viễn nhận được dự án này, chắc chắn sẽ càng nổi tiếng." Hân Nghiên mừng rỡ nói.

Trì Viễn bên cạnh cũng tràn đầy mong đợi, nhưng rất nhanh ảo tưởng đẹp đẽ của bọn họ liền bị câu nói tiếp theo của Lương Khê đánh vỡ: "Đừng vui mừng quá sớm, nghe đâu đạo diễn Hà vẫn đang phân vân giữa cậu cùng Ngô Tinh Tinh."

"Ngô Tinh Tinh?" Trì Viễn hỏi lại.

"Anh không biết?" Hân Nghiên giật mình, nói: "Ngô Tinh Tinh chính là nam diễn viên trẻ tuổi của công ty An Tường, vừa ra mắt hai tháng trước."

"Hiện tại trên diễn đàn xếp hạng thần tượng, cậu đứng thứ nhất, còn Ngô Tinh Tinh chỉ xếp thứ hai sau cậu." Lương Khê thở dài, vẫn rất có tâm mà hướng Trì Viễn bổ sung kiến thức.

Suy tư hồi lâu, Trì Viễn mới nói tiếp: "Ý anh là… hiện tại giữa hai người chúng tôi, chỉ cần một người dính phải scandal, thì vị trí nam chính sẽ thuộc về người còn lại?"

Lương Khê gật đầu, xem ra vẫn có tí đầu óc.

Hân Nghiên sắc mặt nghiêm trọng: "Vậy tên cẩu tử ban nãy là công ty An Tường phái đến?"

"....."

Trong xe nhất thời im lặng, ai nấy đều ngầm hiểu trong lòng.

"Chuyện này tôi sẽ báo lại cho anh Thẩm." Lương Khê nói: "Cậu hiện tại đã là người của công chúng, lời nói hay hành vi cư xử đều phải thật thận trọng, chẳng may bị nhà báo tóm được, sự nghiệp hay danh vọng gì đó đều mất hết."

"Tôi hiểu." Trì Viễn hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời.

"A, có tin tức hot!" Hân Nghiên lướt web, một dãy chữ màu đỏ chói lọi đập vào mắt, tạp chí bây giờ vì lượng tiêu thụ, bát quái ngày càng thái quá, kỳ trước còn có tin nam minh tinh nào đó có con riêng học tiểu học, kỳ này lại là nữ ca sĩ chia tay bạn trai yêu hơn 10 năm cưới tình mới trong vòng ba tháng, còn có…

Trì Viễn đợi mãi không nghe được tin gì hot, mất kiên nhẫn lên tiếng: "Hân Nghiên, đọc to lên, là tin tức gì nóng?"

"..." Hân Nghiên khó xử, thông qua kính chiếu hậu lén lút quan sát thái độ của Lương Khê.

Có lẽ vì trực giác mách bảo, Lương Khê có dự cảm tin tức này ắt sẽ liên quan tới mình, chân đạp thắng, xe ô tô ngay ngắn tấp vào ven đường, cậu cố nở một nụ cười tương đối thân thiện: "Được rồi, em nói đi."

"..." Hân Nghiên ấp úng mãi vẫn không thốt lên lời.

Trì Viễn thấy thế liền nổi đóa, tự mình giật lấy điện thoại trong tay cô, đọc lớn: "Để xem, giám đốc công ty giải trí Thẩm Tác kết hôn cùng con gái ông trùm thương mại Tống Viễn Chinh."

"..." Lương Khê sững người.

"Rất nhiều bình luận nha." Trì Viễn vuốt màn hình điện thoại: "Thẩm Đông Quân cao phú soái kết hợp với Tống Y Na bạch phú mỹ quả là xứng đôi, hai người này đúng là trai tài gái sắc, cung hỷ phát tài… quái gì vậy chứ!"

"Được rồi, anh đừng đọc nữa." Hân Nghiên lấy lại điện thoại của mình, lo lắng nhìn Lương Khê, muốn nói gì đó với cậu, nhưng không tài nào mở miệng được.

Bên cạnh, Trì Viễn cũng nhìn ra được cái gì không đúng, hắn nhướn người về trước, không biết từ lúc nào Lương Khê đã lệ rơi đầy mặt, hai mắt dại ra, thẫn thờ nhìn về trước: "Anh làm sao vậy?"

"Anh Khê!" Hân Nghiên gọi cậu.

Lương Khê cắn môi khắc chế chính mình không được khóc, thế nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra, nước mắt lăn dài trên đôi gò má, cậu gục đầu xuống vô lăng, nước mắt lại rơi xuống đôi bàn tay đang siết chặt vô lăng của cậu.

Không không, đây không phải là sự thật.

Con người chính là như vậy, rõ ràng sự thật đã bày ra trước mặt, lại không cách nào chấp nhận được.

*** *** ***

Sau khi đưa Tần Viễn cùng Hân Nghiên quay về công ty, Lương Khê mới trở về căn hộ của mình. Căn hộ của cậu nằm trong khu cao cấp thuộc thành phố, khoảng cách từ nơi này đến công ty cũng chỉ mất ba mươi phút, nhưng hôm nay cậu lại lòng vòng hơn cả tiếng đồng hồ mới về tới nhà.

Mọi người đều nói nhà là nơi chúng ta sẽ trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhưng đối với Lương Khê, nơi nào khiến cậu vui vẻ nơi đó mới chính là nhà. Lục lọi trong túi mất một lúc, cậu cũng tìm được chìa khóa, đương mở cửa lại phát hiện cửa nhà mình đã bị mở ra từ lâu.

Có người bên trong…

Gặp tình huống này, Lương Khê cũng không biểu lộ phản ứng nào khác, trước sau một bộ điềm tĩnh, xô cửa vào nhà, trước bậc thềm đặt một đôi giày da của đàn ông, đôi giày thường ngày mang vào chân lại sáng loáng mới tinh, giống như chủ nhân nó chưa từng dùng tới.

Tháo giày để lên kệ, Lương Khê cầm túi đi vào, vừa bước đến ngưỡng cửa phòng khách đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của thức ăn, cùng lúc thanh âm trầm ấm của đàn ông từ trong bếp vọng ra.

"Tiểu Khê, em về rồi?"

Giọng nói này cậu đã nghe suốt mười lăm năm, sớm đã quen thuộc.