Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma!

Chương 98: 98: Đám Cưới Thế Kỷ







Một tiếng trước đó.

- Ung Trì, thằng Luân nó không sao chứ?

Trong một căn phòng khác tại Maxim - Kha Mĩ Kì vừa lúc nãy mới ghé qua thăm Chu Hạ trong lúc cô vẫn còn đàn ngủ.

Thấy vậy nên bà liền lên tầng trên này thăm ngó thằng con trai của mình.

- Con nghĩ là sẽ không sao đâu, vì cơ thể bị đuối sức nên tạm thời giám đốc vẫn chưa tỉnh lại mà thôi.

Sau khi Chu Hạ được đưa đi thì giám đốc cũng được cứu lên ngay sau đó mà.

Ung Trì ra sức trấn an bà chủ của mình.

Kha Luân được chẩn đoán là gãy chân và gãy một đốt xương sườn.

Còn lại thì chẳng có vấn đề gì cả.

Xem ra Kha Luân được ông bà gánh còng lưng mới vượt qua được kiếp nạn này đấy.

- Nước...nước.

Trong lúc Ung Trì và Kha Mĩ Kì đang trò chuyện với nhau thì bỗng dưng giọng nói của Kha Luân thều thào vang lên.

Hai người họ vội tới gần xem xét tình hình của anh.

Bà ấy chụp bình thủy rót ra một ly nước ấm rồi dùng muỗng đút từ từ từng ngụm nước vào cho con trai của mình.

- Chu Hạ đâu rồi? Con muốn đi gặp cô ấy!

Lần nào cũng như lần náy, câu đầu tiên khi anh vừa tỉnh lại là y như rằng sẽ hỏi về Chu Hạ đầu tiên.

Trong khi mẹ nó chạy đôn chạy đáo tối giờ mệt đến lả người, bở hơi tai thì chẳng có nỗi một câu hỏi thăm.

Bà chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chịu thua chứ cũng chẳng thể mắng chửi anh được.

- Ung Trì, con lấy giúp dì chiếc xe lăn đẩy nó qua phòng của Chu Hạ đi.

Kha Mĩ Kì đứng chống nạnh hai tay, bà nhờ trợ lý mang ra đây một chiếc lăn để Kha Luân có thể di chuyến dễ dàng với cái chân muốn què của mình hơn.

Chứ anh nặng như voi ai mà ẵm bồng cho nỗi đây?

- Nào...nào, từ từ...đúng rồi, giám đốc đặt một chân lên đây rồi trịn cái mông xuống.

Ung Trì đứng bên cạnh giúp đỡ Kha Luân từ giường xuống xe lăn.


Sau ít phút trắc trở thì Kha Luân cũng đã thành công ngồi vào đấy an toàn.

- Cô ấy đi đâu rồi?

Kha Luân được cả hai bọn họ hộ tống qua bên phòng bệnh của Chu Hạ.

Nhưng vừa đến nơi thì đã thấy cửa phòng tạc quạc hết ra ngoài, anh nghiêng đầu nhìn vào trong thì chẳng thấy một ai cả.

- Tôi biết cô ấy đi đâu rồi, mau chuẩn bị xe đưa tôi đến con phố đấy nhanh lên!!

[...]

- Chu Hạ, anh què rồi...!liệu em có bỏ anh không?

Quay trở về thực tại, sau một màn ân ái đầy mãnh liệt ở chốn đông người cũng đã kết thúc.

Chu Hạ cũng cảm thấy mình quá nặng nên đã leo xuống khỏi cơ thể của Kha Luân mà đứng bên cạnh.


Rồi tự dưng anh lại nhìn vào đôi chân của cô mà than thở.

- Không sao, không sao...miễn là cái chân thứ ba của anh còn hoạt động tốt là được.

Khi Chu Hạ nói ra những lời này thì ai nấy ở đây đều phải phì cười vì những lời lẽ chí mạng của cô.

- Anh đùa thôi, nghỉ ngơi vài tháng là hết ấy mà!

Chỉ có duy nhất Kha Luân là ngượng ngùng đến đỏ mặt, thậm chí còn dùng tay vỗ vào cái mồm vô tội vạ này của mình.

- Ung Trì, cậu có mang theo cái đó không?

- Có chứ!

Kha Luân gượng gạo quay ra chìa tay về phía trợ lý rồi hỏi gì đó.

Ung Trình hồi giờ dùng mạng 5G nên bắt sóng rất nhanh.

Anh ta loay hoay, lục lọi trong túi áo rồi lấy ra một chiếc hộp nhung đặt lên tay Kha Luân.

- Chu Hạ, những lời mà em nói ban nãy có còn tính không?

Kha Luân nắm nhẹ lấy tay cô mà kéo qua trước mặt mình, đôi mắt dướn lên nhìn vào cô mà chân thành hỏi.