- Em sai rồi, em biết sai rồi.
Chu Hạ lúc này không còn nghĩ thêm được gì nữa, đại não đều đã ngưng hoạt động. Nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra những ẩn ý trong từng câu chữ của anh.
- Em không muốn tiền...em, em chỉ muốn đi làm thêm mà thôi.
Chu Hạ lắp bắp run rẩy cố gắng giải thích muốn cứu vớt lấy cục diện hiện tại. Kha Luân cập nách kéo Chu Hạ từ trong bồn tắm ngập nước đứng lên. Từng mảnh áo sơ mi mỏng dính sát vào từng thớ thịt. Cơ thể Chu Hạ không ngừng run bần bật, cô không phải run lên vì lạnh mà vì ánh mắt hau háu của người đàn ông đối diện, anh ta dò xét tỉ mỉ từng đường cong, từng nơi nơi nhạy cảm của cô mà chẳng hề có một chút che đậy.
- Tiền tôi cho em không đủ dùng?
- Không...không phải.
Chu Hạ liều mạng lắc đầu, nhất thời cô không biết giải thích với anh như thế nào. Liệu khi cô giải thích thì anh có chịu buông tha cho cô không?
- Vậy thì hôm nay hầu hạ tôi cho tốt!1
Anh ép sát cơ thể Chu Hạ vào người mình. Giọng nói trầm thấp, quyến rũ thì thầm bên mang tai, hơi ấm từ môi Kha Luân phà vào phần cổ trắng nõn nhưng lại khiến cô gái nhỏ này rùng mình.
- Không...em không muốn, chúng ta không thể.
Kha Luân bắt cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt hung tàn của chính mình. Dùng sự nghiêm nghị trong đôi mắt ấy răng đe, dạy dỗ Chu Hạ.
- Không thể tôi sẽ biến nó thành có thể.1
Giọng nói lạnh lùng, vô cảm vang lên trong không gian phòng tắm ướt át. Bàn tay hư hỏng ấy đã mò dần vào chân váy Chu Hạ rồi vén nó lên cao đến tận eo.
- Em xin anh, em quỳ xuống xin anh. Hạ Hạ không muốn, Hạ Hạ chưa sẵn sàng...huhu.
Chiếc quần lót ren màu trắng nổi bật lên giữa đôi chân thon gọn được bao phủ bởi đôi tất đen càng tô điểm thêm vẻ đẹp gợi cảm, pha lẫn một chút đáng yêu ở Chu Hạ.
Cảm nhận được sự nóng bức từ bàn tay to lớn ấy truyền vào da thịt cô liền kịch liệt dẫy dụa, thậm chí còn muốn quỳ xuống cầu xin người đàn ông này nhưng hai tay của cô đã bị anh khoá chặt ra phía sau lưng, đôi chân dần được nhất bổng lên khỏi mặt nước.
Phịch.
Kha Luân với lấy chiếc khăn treo gần đấy, vừa bế Chu Hạ vừa dùng khăn thấm nước giúp cô. Sự dịu dàng ấy chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi mà thôi, ra đến giường anh lại một lần nữa nhẫn tâm vứt cô ngã xuống đấy.
- Anh không được đến đây, nếu không em sẽ...sẽ chết cho anh xem.
Lần thứ ba Chu Hạ bị vứt trong ngày. Nhưng vẫn may là lần này thứ mà cô đáp vào là chiếc giường êm ái chứ không phải là ghế ngồi thô sơ hay bồn tắm cứng cáp.
Không chịu bất cứ tổn thương gì Chu Hạ ngay lập tức bật người ngồi dậy. Chỉ trong vài giây cô không chú ý Kha Luân đã cởi bỏ hết lớp quần áo trên người, con thú to lớn kẹp giữa hai chân đã hùng hồn thức tỉnh từ khi nào.
- Em không có đùa, anh mà tiến thêm bước nữa em sẽ đập đầu vào thành giường đó.
Chu Hạ bị con thú to lớn ấy doạ cho sợ hãi. Cô lùi dần về phía sau cho đến khi bị dồn vào đường cùng, không còn nơi để chạy.
Nếu Chu Hạ là chú thỏ trắng đang nơm nớp lo sợ thì Kha Luân lại chính là con hổ đói lâu năm đang tiến dần đến chỗ con mồi.
- Aaaa.
Khi Chu Hạ không còn đường thoát cô đã quyết định làm liều. Nhưng vào lúc đầu cô sắp va đập vào thành giường thì một bên cẳng chân đột nhiên có một lực rất mạnh tác động vào kéo cô lùi về sau cách xa khỏi thành giường cứng rắn. Cú kéo mạnh ấy đã khiến đầu Chu Hạ đập xuống nệm êm không hề đau đớn.
- Em chỉ được phép chết dưới thân tôi.1
Trong lúc Chu Hạ còn chưa định hình được mọi thứ thì không biết vì sao người đàn ông đấy đã trấn ngự trên cơ thể cô rồi.
Những lời nói thô tục, lộ liễu từ miệng anh thoát ra khiến Chu Hạ càng thêm kinh hãi, càng thấy hối hận vì quyết định hời hợt không suy nghĩ lúc trước của mình.
Phựt.
Kha Luân chẳng dong dài, anh đưa tay nắm lấy áo sơ mi của cô mà giật mạnh. Tiếng cúc áo đứt chỉ vang lên, sau đó văng lả chả xuống sàn nhà.
Chát.
- Đồ lưu manh!!
Chu Hạ nhất thời không kiềm nổi cơn nóng giận trong người, cô đã vung tay tát mạnh vào khuôn mặt điển trai ấy. Trên gò má trắng nõn nhanh chóng hiện lên vết hằn của do Chu Hạ ban tặng.
- Haha, dường như Hạ Hạ nhà ta rất thích chơi trò cảm giác mạnh thì phải. Yên tâm, ăn miếng trả miếng, cái tát này anh sẽ trả lại em gấp mười lần.
Kha Luân không phải bị đánh mà hoá điên rồi chứ? Anh nghiến răng nghiến cốt nói ra từng chữ. Mặt mày anh cũng liền trở nên tối sầm, môi mỏng nhếch lên nở ra một nụ cười quỷ dị.
Anh nhổm người về phía hộc tủ trên đỉnh đầu Chu Hạ, còn dùng hai chân kẹp chặt lấy eo Chu Hạ tránh trường hợp cô gái nhỏ này sẽ vùng lên chạy mất. Sau vài giây lục lọi Kha Luân lấy ra hai chiếc còng số tám còn mới toanh chưa dùng bao giờ. Thứ này vỗn dĩ là dành cho anh nhưng hiện giờ anh phải đem nó tặng cho cô gái bướng bỉnh, ương ngạnh này rồi.
- Không... không, cút đi...đồ bệnh hoạn, đừng đụng vào người tôi.
Kha Luân nắm lấy đôi tay của Chu Hạ quật ngược lên đầu giường rồi dùng một đầu còng số tám mắc vào thành giường, đầu còn lại chính là dành cho cô.
- Suỵt...đây đều là do em lựa chọn.
Cô tát anh một lần, anh liền đem đôi tay tra vào xiềng xích. Mọi thứ đều cho cô tự mình chuốc lấy. Nếu ngay từ đầu chịu thuận theo anh thì kết cục sẽ không phải thê thảm như vậy.
Nhưng cho dù là thế thì Chu Hạ vẫn không cho phép bản thân mình khuất phục dưới tên đàn ông này. Chu Hạ vùng vẫy, tiếng còng kim loại va vào thành giường bằng gỗ tạo nên những tiếng động leng keng nghe khá bắt tai.
Xoẹt.
Chân váy đã được cởi ra, áo sơ mi bị giật phăng hết cúc, chỉ còn lại đôi tất đen này Kha Luân cũng xé nốt, thân hình loãn lồ nơi thấp nơi cao nhanh chóng phơi bày ra trước mắt Kha Luân.
- Thật đẹp!