Tiểu Tiên Sinh

Chương 88




Da thịt tiếp xúc, dễ dàng dẫn đến bộ phận nặng nề trong hồi ức kia.

Ngày xưa tốt đẹp, tình cảm dâng trào, lúc yêu nhau đủ loại động lòng, khi chia tay trăm vị chua xót, từng chuyện lướt qua trong đầu Triệu Hi mấy lần.

Một giọt nước mắt rơi xuống miệng làm đầu lưỡi Triệu Minh Xuyên có cảm giác.

Anh buông cô ra, trầm thấp gọi: “Tiểu Hi, tiểu Hi, tiểu Hi.”

Triệu Hi cũng không né, lặng lẽ rơi nước mắt.

“Chúng ta thử một lần nữa được không, em tin anh lần nữa, được không?” Triệu Minh Xuyên đảm bảo, không nhanh không chậm nói: “Em muốn, anh đều cố hết sức làm, em thử lần nữa, nếu không hợp, anh sẽ đi, tuyệt đối không dây dưa, được không?”

Rõ ràng Triệu Hi động lòng nhưng chỉ trong chớp mắt.

Cô kiên quyết lắc đầu: “Triệu Minh Xuyên, đừng trì hoãn nhau nữa.”

“Thay đổi là chuyện rất đau khổ, anh có vòng xã giao, có cách sống của chính mình, thực ra không cần thiết vì ai mà thay đổi. Những chuyện trước kia em quan tâm, bây giờ em cũng coi nhẹ. Anh rất tốt, em cũng không em, đổi cách thức, có lẽ chúng ta đều có cuộc sống tốt hơn. Cứ như vậy cứ như vậy đi.”

Triệu Hi quay đầu nhìn về phía trước.

Cô bình tĩnh, không quan trọng, buông xuống không còn lưu luyến gì nữa.

Một hồi im lặng.

Sắc mặt Triệu Minh Xuyên tái xanh, anh lấy hộp thuốc lá ra, lấy một cây ra không được, anh dùng sức, kết quả năm sáu cây rơi ra.

“Mẹ nó!” Anh chửi nhỏ một tiếng, đập hộp thuốc vào kính chắn gió.

Triệu Minh Xuyên gằn từng chữ: “Cho anh một cơ hội được không?”

Rõ ràng trong lời nói mang theo ý cầu xin, Triệu Hi chưa từng thấy anh chịu thua bao giờ.

“Thi rớt còn có cơ hội thi lại, sao anh lại chỉ có con đường chết?”

Triệu Hi nhìn anh, rất bình tĩnh nói: “Bởi vì em đã không còn tình cảm với anh nữa rồi.”

Một câu này hoàn toàn chặt đứt đường lui của Triệu Minh Xuyên.

Anh mơ màng, ánh mắt âm trầm như vòng xoáy ở biển sâu. Kiềm chế mấy ngày nay trong nháy mắt bị lật tung, anh bắt lấy tay Triệu Hi, hung hăng kéo, tức giận: “Không có tình cảm? Không có tình cảm tại sao muốn anh lên xe? Không có tình cảm vậy lúc xảy ra tai nạn, bộ dáng gấp rút của em đều là giả vờ sao? Không có tình cảm em còn ở đây xoắn xuýt cùng anh nhiều như vậy? Triệu Hi, nếu em dám thừa nhận, anh phục em.”

Thần sắc nghiêm nghị của Triệu Minh Xuyên bắt đầu có cảm giác áp bức, mấy chữ Triệu Hi nghĩ sẵn trong đầu không chịu được ánh nhìn của anh, cổ họng cô do dự mấy lần, cuối cùng lấy hết dũng khí, nói ra một chữ.

“Đúng.”

Lòng Triệu Minh Xuyên hoàn toàn tổn thương.

Gật đầu, lại gật đầu: “Được, tốt, em có gan.”

Sau đó anh đẩy cửa xe đi ra, không quay đầu lại.

Triệu Hi vô thức hô một câu: “Xe anh bị hư rồi làm sao về được.”

“Đừng quan tâm, đừng quan tâm anh.” Triệu Minh Xuyên đá tảng đá ven đường một cái, hờn dỗi: “Anh có chết cũng không liên quan đến em.”

Câu cuối cùng đã hoàn toàn đoạn tuyệt mất khả năng của hai người.

Nửa đêm Triệu Hi về nhà, người mất hết khí lực, ngồi phịch xuống trên ghế sô pha, không muốn làm gì cả.

Vưu Thấm Chi gọi điện đến ba lần, cô mới nghe: “Mẹ.”

Bà Vưu bất mãn: “Sao lâu vậy mới nghe?”

“Tắm rửa.”

Nghe thấy âm thanh này, Vưu Thấm Chi quan tâm: “Hi Hi, con không khỏe sao? Sao mà âm thanh nghe yếu ớt vậy?”

“Không sao, hai ngày nay trời khô nóng quá,” Triệu Hi lấy lại tinh thần hỏi: “Có chuyện gì không mẹ?”

“Lúc tối Diệc Lâm có gọi điện cho cha và mẹ.”

Triệu Hi cả kinh.

“Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, dặn dò cha mẹ phải chú ý sức khỏe, trời khô nóng, nên gửi cho cha mẹ hạt sen, sáng mai mẹ sẽ đi lấy.” Bà Vưu chậc chậc tán thưởng: “Diệc Lâm rất cẩn thận, đàn ông như vậy bây giờ rất hiếm.”

Trái tim Triệu Hi càng thêm nặng nề.

“Tiểu Hi, cha mẹ nhìn người không sai, con phải suy nghĩ kĩ, phải trân trọng, phải đối xử nghiêm túc. Hiểu chưa?”

Đột nhiên có điện thoại tới, nội dung cũng đột ngột. Đêm nay hai người bọn họ cãi nhau, sao Kha Diệc Lâm còn gọi cho cha mẹ cô?

Trong lòng Triệu Hi bất an, điện thoại lại vang lên.

Là của Kha Diệc Lâm.

Chào hỏi: “Tiểu Hi, thuận tiện xuống đây không?”

Triệu Hi mơ màng.

Cậu nói: “Anh đang ở dưới nhà em.”

Triệu Hi đi đến bên cửa sổ vén rèm lên nhìn, Kha Diệc Lâm đứng dưới đèn đường, một tai đút vào túi, một tay giơ điện thoại lên.

“Anh nhìn thấy em rồi.” Cậu bình tĩnh nói: “Em xuống đây.”

Triệu Hi mang dép đi xuống, thấy cậu cô mới kịp phản ứng, ngượng ngùng cười một cái.

Kha Diệc Lâm tính tình hào sảng nói: “Không sao cả, đều là bạn bè cả, không cần để ý như vậy, huống chi dép của em thật đẹp.”

“Hai mươi tệ đó.”

Vài câu đối thoại không mặn không nhạt khiến hai người yên tĩnh lại.

“Tiểu Hi.” Kha Diệc Lâm lại kiên định mở miệng. Cậu nói: “Anh đã suy nghĩ rất lâu, anh vẫn thích em. Chuyện thích này không liên quan đến quá khứ của em. Em chính là em, anh chính là anh, sự phát triển giữa chúng ta không nên bị ảnh hưởng bên ngoài. Triệu Hi, anh trịnh trọng bày tỏ tình cảm của mình với em…. Em đồng ý tiếp nhận không?”

Câu chữ giản dị, không lòng vòng, cũng rất chân thành.

Không thể không nói loại thổ lộ không khiến Triệu Hi áp lực, cách thức thoải mái này dễ dàng chiếm được tình cảm.

Kha Diệc Lâm hít sâu một hơi, bỗng nhiên cười, thả lỏng nói: “Em có áp lực khác, chúng ta quen biết lâu như vậy, hẳn là em cũng biết tâm ý của anh. Tiểu Hi, anh không thể nói anh làm tốt hơn bất cứ ai, nhưng nhất định anh sẽ cho em cuộc sống thoải mái. Em thấy anh là người như thế nào thì anh chính là thế ấy.”

Câu cuối cùng này dường như đã chạm phải chỗ đau của Triệu Hi.

Đoạn tình cảm trong quá khứ kia của cô và Triệu Minh Xuyên, nguyên nhân chia tay là do anh ấy trong ngoài không giống nhau.

“Cho mình một cơ hội, tiểu Hi, thử nhìn một chút, có lẽ anh sẽ mang đến cho em một đoạn tình cảm hoàn toàn mới.”

Trạng thái của Kha Diệc Lâm được điều chỉnh không còn gì sơ suất. Suy nghĩ của cậu rõ ràng, cậu biết sinh mệnh nặng nhẹ nên lựa chọn thế nào.

“Lúc trước mẹ anh bị bệnh.”

Triệu Hi ngẩng đầu: “Bác gái sao rồi?”

“Bệnh tim tái phát, ở bệnh viện một tuần, hôm qua vừa xuất viện. Bà ấy luôn nhắc đến em, tiểu Hi, anh có một yêu cầu quá đáng, em có thể đến thăm mẹ anh hay không?”

Mẹ Kha Diệc Lâm cũng rất dễ chịu, cách đối nhân xử thế dịu hiền như gió xuân, cũng rất thích Triệu Hi. Cũng từng ăn cơm với nhau mấy lần, tình cờ gặp nhau cũng coi như quen thuộc.

Triệu Hi gật đầu: “Nên như vậy mà.”

Kha Diệc Lâm rất vui, nhưng cũng không hùng hổ dọa người, nói đến thì xong.

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Cậu lịch sự vươn tay sờ đầu Triệu Hi. Cười tao nhã: “Thuận tiện suy xét đến anh một chút, ngủ ngon.”

Sau đó không khiến cô khó chịu khi trả lời mà tự giác quay người rời đi.

Triệu Hi trở về nhà, đêm nay, chính thức mất ngủ.

Ngày hôm sau, Kha Diệc Lâm chuẩn bị đến đón cô tan ca, thấy cô, hai mắt cậu tỏa sáng: “Hôm nay em thật xinh đẹp.”

Tối hôm qua Triệu Hi mất ngủ, thần sắc không được tốt nên dặm phấn lót nhiều hơn ngày thường. Nói như vậy như kiểu cô tận lực ăn mặc đẹp. Nhưng bây giờ giải thích cũng dư thừa, thế là cô cười cười đổi chủ đề: “Em mang theo cho bác gái chút hoa quả, rất tươi.”

“Chỉ cần em đến thì hiệu quả hơn bất kì thứ gì.” Kha Diệc Lâm lái xe, sảng khoái nói.

Nhà họ Kha gần tiểu khu cao cấp Tam Hoàn, khu nhà giàu, kết cấu đẹp được bà Kha bố trí hoa viên thành kiểu Nhật, khắp nơi đều hiện rõ sự dịu dàng.

Đi đến cửa liền nghe âm thanh náo nhiệt trong phòng truyền đến.

Bước chân Triệu Hi chần chừ: “Nhà anh có khách?”

Kha Diệc Lâm nói: “Đều thân thích đến thăm mẹ anh.”

“Vậy không tiện lắm, nếu không hôm khác em lại đến?”

“Có gì không tiện?” Kha Diệc Lâm kéo nhẹ tay cô: “Tiểu Hi, anh thích em.”

Dứt lời, cánh tay đi xuống lòng bàn tay, kiên định nắm tay cô, sau đó đẩy cửa ra, không cho cô cơ hội từ chối: “Cha mẹ, chúng con về rồi đây.”

Chúng con.

Xưng hô không có gì đặc biệt nhưng trong trường hợp này thì thành một loại ý tứ khác.

Hơn tám đến mười người trong phòng khách, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Nghe thấy tiếng động, mọi người cùng nhau quay đầu, Triệu Minh Xuyên ngồi cạnh ông Kha, cười đến vui sướиɠ, mặt mày tươi rói, anh vừa từ công ty đến nên vẫn chưa kịp thay đồ, vẫn mặc đồ tây ngồi ở đấy rất bắt mắt.

Động tác của anh chậm hơn người bên ngoài, anh ngước mắt, đυ.ng phải ánh mắt của Triệu Hi.

Nụ cười ngưng đọng trên khóe môi, sau đó dần dần thu lại cuối cùng thành vẻ mặt âm trầm.

Cũng chính thời khắc này, vốn dĩ Triệu Hi còn giãy dụa với cái nắm tay của Kha Diệc Lâm, bây giờ cô tỉnh táo lại, nắm lấy tay cậu.

Người vui nhất là bà Kha, không để ý đến sức khỏe vừa mới bình phục, đứng dậy cười đón tiếp: “Tiểu Hi.”

Bà con thân thích trò chuyện thì thầm: “Bạn gái của Diệc Lâm sao?”

“Đúng vậy, tôi từng thấy hình trên điện thoại cậu ấy.”

“Ha, vậy hôm nay chính thức gặp phụ huynh à?”

Mặt Triệu Minh Xuyên lạnh như băng, mắt anh nóng rực như muốn nhìn xuyên qua Triệu Hi.

“Chào bác gái, sức khỏe bác đã đỡ hơn chưa?” Triệu Hi lễ phép, cũng không quá thể hiện sự nhiệt tình.

“Con có lòng quá, bác đỡ hơn nhiều rồi. Tiểu Hi, mau ngồi đi.”

Kha Diệc Lâm vẫn luôn nắm tay cô, chào hỏi từng người một ở đây: “Cô ba, dì Trâu,..”

“Được, tốt.” Từng người cười đáp lại.

Triệu Hi xấu hổ nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh, trước mặt người nào đó cô không thể rụt rè.

“Anh.” Kha Diệc Lâm thoải mái đi đến trước mặt Triệu Minh Xuyên.

“Những chậu hoa lan em trồng thật tốt.” Triệu Minh Xuyên bình tĩnh nói, không nhìn ra được cảm xúc: “Chăm sóc hoa thật tốt, chăm sóc người cũng thật tốt.”

“Khách sáo rồi. Nếu anh thích, em tặng anh một chậu là được.”

“Anh thích, em nỡ đưa không?” Triệu Minh Xuyên nhíu mày kì quặc, trong lời nói có hàm ý.

Kha Diệc Lâm không nói gì, chỉ là dùng sức nắm chặt tay Triệu Hi hơn.

Hành động này còn là câu trả lời trí mạng hơn cả lời nói.

Sắc mặt Triệu Minh Xuyên ảm đạm xuống rõ rệt.

Kha Diệc Lâm cười cười: “Mọi người cứ nói chuyện đi, con dẫn tiểu Hi đi ăn chút trái cây.”

Bữa cơm tối này nhìn thì tưởng là náo nhiệt hòa thuận, ba người họ ngồi đối nhau, nhìn nhẹ nhàng thoải mái nhưng đáy lòng sớm đã gào thét, mưa gió, tên đã ở trên dây.

Bây giờ Kha Diệc Lâm cũng đã học được cách đánh đòn phủ đầu, ân cần quan tâm Triệu Hi, mỗi động tác đều như bạn trai thân mật.

Triệu Minh Xuyên bắt chéo chân, không hề động đũa, lạnh lùng nhìn qua.

Ánh mắt này có tính xâm lược, lại nhìn nhiều hơn mấy giây, tất cả mọi người đều nhận ra vấn đề. Triệu Hi chịu không nổi, nghiêng đầu nói với Kha Diệc Lâm: “Em đi toilet.”

Kha Diệc Lâm đang nói chuyện với mẹ mình, nhất thời không nghe rõ, đưa lỗ tai lại gần: “Hả? Cái gì?”

Triệu Hi lặp lại lần nữa: “Em muốn đi toilet.”

Động tác này nhìn qua như kiểu hai người đang cắn lỗ tay, thân mật vô cùng.

Kha Diệc Lâm: “Bên tay phải, đi thẳng thì đến.”

Triệu Hi gật gật đầu, cười một cái đứng dậy đi.

Trong mắt Triệu Minh Xuyên, nụ cười này không thể tha thứ. Cười, cười với người đàn ông khác! Sắc mặt anh trầm tĩnh, trong lòng sớm đã bị hai dấu răng cắn sâu.

Triệu Hi đi chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng động lớn phía sau.

Ầm! Đông!

Thìa rơi vào trong chén canh, nước canh văng lên khiến toàn thân Triệu Minh Xuyên chật vật.

Anh cố ý.

Tất cả mọi người kinh hoảng: “A, không sao chứ Minh Xuyên?”

“Mau, lấy khăn giấy mau.”

“Có bị bỏng không?”

Nghe được sự quan tâm của mọi người nhưng người đó vẫn không lên tiếng.

Triệu Hi ngoảnh mặt làm ngơ, không dám quay đầu.

Mãi đến khi bóng người kia biến mất ở chỗ rẽ, Triệu Minh Xuyên mới cầm khăn giấy vò thành một cục, không nặng không nhẹ bỏ lên bàn, sau đó đứng dậy nói với ông Kha: “Bác, con đi rửa tay.”

Sau đó mặt không biến sắc rời ghế.

Triệu Hi đến toilet, vừa chuẩn bị đóng cửa.

“Ba!” một lực mạnh, lòng bàn tay đàn ông gắt gao chặn cửa lại.

Triệu Minh Xuyên bá đạo chen vào, một tay che miệng Triệu Hi, một tay khóa cửa.

Triệu Hi hoảng sợ không dám kêu lên đành phải phẫn uất nhìn anh chằm chằm.

Chân cô không yên, dùng sức đạp anh!

Triệu Minh Xuyên bóp lấy cằm cô, kiềm chế thống khổ, tiếng nói như đi ra từ đáy mắt: “Tại sao? Tại sao? Tại sao!”

“Tên nhóc đó có gì tốt? Hả? Em cần cậu ta mà không cần anh, tại sao em không quan tâm anh?!”

Triệu Minh Xuyên rất tức giận, nghĩ đến chuyện vừa rồi cậu ta nắm tay cô liền đau lòng không kìm được.

Anh cưỡng hôn Triệu Hi, ôm eo cô ép dưới người mình, mập mờ hỏi: “Cậu ta đã chạm em như thế này chưa? Hả? Mẹ nó, cậu ta dám chạm vào em, anh làm thịt cậu ta!”

Càng nói càng không ra gì, động tác cũng thô bạo không có chút dịu dàng nào.

Toilet nho nhỏ, hai người ở bên trong chém gϊếŧ không chịu thua.

Triệu Hi dùng hết sức lực đẩy người ra, nghiến răng nghiến lợi: “Khốn nạn.”

Cô giơ tay lên giữa không trung, dùng hết sức lực muốn đánh vào mặt anh.

Nhưng trong một cái chớp mắt, Triệu Hi nhìn thấy đôi mắt của Triệu Minh Xuyên.



Hốc mắt người đàn ông đỏ lên, nước mắt ẩn hiện.

Triệu Hi sửng sốt.

Cái tát kia dừng lại giữa không trung, cuối cùng cũng không nhẫn tâm đánh xuống.