Tiểu Tiên Sinh

Chương 79




Triệu Minh Xuyên tay không trở về phòng bệnh.

Sơ Ninh kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"

Y tá thấy anh đi vào, "Người nhà của bệnh nhân giường mười ba, đưa thuốc cho tôi."

Tầm mắt Sơ Ninh hạ xuống, phát hiện tay anh trống không, hỏi: "Thuốc đâu?"

"Bị cướp rồi."

"A?"

"Nửa đường bị cướp, được chưa?"

Sơ Ninh trách: "Anh lại đang nói mê sảng gì vậy?"

Triệu Minh Xuyên không giải thích, mặt đầy âm dương quái khí mà đứng đó. Đột nhiên Sơ Ninh cảm thấy rất tức cười, cong cong mi, hỏi: "Lần trước tôi cho anh số của chị Triệu Hy, hai người đã liên lạc chưa?"

Triệu Minh Xuyên cứng rắn nói hai chữ: "Không có."

Sơ Ninh vừa nghe liền vui vẻ, "Là không có, hay là người ta không thèm để ý anh?"

"Con người cô có phải là từ nhỏ đã không biết để mặt mũi cho người khác?" Triệu Minh Xuyên tức giận, giọng cũng hung hãn.

Sơ Ninh cong cong mày, "Anh hiểu tôi thật."

Triệu Minh Xuyên không nói.

"Aiyyy, cô ấy thật sự không để ý đến anh?"

"Ừ."

Sơ Ninh trầm mặc hai giây, khá là hứng thú, "Hai người ban đầu náo thế nào mà chia tay?"

Đoạn tình cảm này là vảy ngược không thể nói trong lòng của Triệu tổng, nếu ở ngày xưa, ai nói đến người đó chết.

Ầm ĩ thế nào đến mức chia tay?

Là không có cái gì tốt.

Khi đó còn trẻ tuổi, một bộ quần áo lụa là, trong người có tiền, sau lưng có bối cảnh, ra cửa tiền hô hậu ủng, người gặp đều gọi một tiếng Triệu công tử. Rất phong lưu hào phóng, hưởng lạc nhân gian.

Triệu Hy của lúc đó, hoa khôi của khoa Tây Ban Nha, tài năng khí chất tuyệt vời, người lại khiêm tốn, đối với người nào cũng khách khách khí khí, rất hiếm thấy, một cô gái xinh đẹp, lại còn rất chí khí.

Triệu Minh Xuyên đối với cô, chính là vừa gặp đã yêu.

Dùng lời nói của anh em lúc đó, giống như người điên.

Trầm mê không thể kiềm chế được!

Nhưng mà người ta lại nhất quyết không muốn gặp anh, những lời nói mà Triệu Hy cự tuyệt Triệu Minh Xuyên làm chấn động cả khoa Tây Ban Nha.

"Tôi biết anh có tiền, nhưng tôi cũng có tiền. Anh nói anh thích tôi, ừ, cảm ơn. Nhưng tôi cũng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với anh. À, có lẽ sẽ có người chăm sóc anh, nhưng, nhất định không phải tôi."

Triệu Minh Xuyên không cảm thấy mất mặt, ngược lại cảm thấy, càng ngày càng trầm mê.

Sau đó hai người bên nhau, anh anh em em một khoảng thời gian dài, Triệu Minh Xuyên cưng chiều người của mình, cũng là bộ dạng khoe khoang ngang ngược, điệu bộ phách lối. Đã nhiều năm như vậy, nếu như hỏi lại Triệu Hy.

Cô ấy vẫn sẽ thừa nhận, bọn họ từng có một tình yêu tuyệt vời.

Khi đó Triệu Minh Xuyên còn rất trẻ, giống như ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa hè, có thể sưởi ấm ngươi, cũng có thể nóng bỏng làm cho ngươi như chết đi sống lại. Trong xương cốt vẫn là bộ dáng quần là áo lụa, nói thời thượng một chút, gọi là thiên tính, thô tục mà nói, gọi là thói xấu.

Đám bạn bè cẩu hữu của Triệu Minh Xuyên rất nhiều, đã chơi rồi sẽ không hỏi ngày mai.

Hai người, một nóng, một lạnh, khó tránh khỏi ồn ào.

Triệu Minh Xuyên mặt dày quen rồi, mỗi lần dỗ dành, đều trêu chọc vô lại, làm cho Triệu Hy tức giận đến nỗi muốn lật mái nhà. Nhịn rồi nhịn, Triệu Hy quyết định không nhịn nữa.

Cô không giống mấy cô tình nhân nhỏ nhõng nhẽo cãi vã, tức giận, liền gây gổ rùm beng khóc lóc, không hợp một cái liền bỏ nhà ra đi, quay đầu lại anh anh em em ngọt ngào.

Cô không giống như vậy.

Cô nói không nhịn, chính là dứt khoát nói tạm biệt với người.

Tỉnh táo, bình thản, một câu nói: "Triệu Minh Xuyên, chúng ta chia tay đi."

Đêm đó, Triệu công tử vẫn còn chưa tỉnh rượu, mơ mơ màng màng nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

Triệu Hy nói, anh quá thích chơi, em đã thử dung nhập vào cuộc sống của anh, xin lỗi, em không làm được.

Cô gái này rất tài giỏi, dù cho là đối phương sai, nhưng cũng có thể gắn lý do vào mình, chu toàn cho mặt mũi đàn ông. Cô tự biết được, với tính cách hiện giờ của Triệu Minh Xuyên, hai người không đi cùng một con đường.

Đau lâu không bằng đau ngắn.

Chia tay đi.

Ai lúc trẻ mà chưa từng phạm phải sai lầm ngu ngốc?

Sự vấp ngã của Triệu Minh Xuyên ở Triệu Hy, giúp cho anh học được, có những lỗi lầm, không phải nhận sai, là có thể được tha thứ.

Yêu nhau năm năm.

Anh chưa từng nói, mình đã từng yêu.

Bời vì đến bây giờ, vẫn là yêu.

Triệu Minh Xuyên bình thản nhắn đến những chuyện này, nhưng trong lòng đã sớm bị thương như nham thạch núi lửa phun trào. Anh nhìn Sơ Ninh, bất ngờ dương miệng, "Câm rồi?"

Sơ Ninh hắng giọng một cái, không được tự nhiên, "Anh cũng... Rất thảm."

Triệu Minh Xuyên hiếm có một lần yếu thế, không tranh luận với cô.

"Nội tâm của chị Hy rất cường đại." Sơ Ninh cảm khái, "Có thể làm dứt khoát như vậy, tuyệt vời."

Được như ý nguyện lại còn giễu cợt: "Đừng tưởng con gái đều như thuận giống như con cừu nhỏ, bọn anh ở bên ngoài ăn chơi đàng đi.ếm, lại bắt người ta ở nhà ngoan ngoãn đợi thị tẩm. Đυ.ng phải tường nam, nếm được đau khổ rồi chứ. Đáng! Đời!"

Triệu Minh Xuyên giơ tay muốn đánh cô, "Cô ăn đạn đúng đúng không, dám chút giận với tôi?"

Sơ Ninh kêu lên một tiếng, "Y tá, tôi yêu cầu đổi người nhà! Anh ta đánh tôi!"

Nhìn thấy tay của Triệu Minh Xuyên đang muốn hướng về ót mình, Sơ Ninh đột nhiên lên tiếng: "Anh nghĩ xong thì hãy động thủ, chị Hy một lát nữa sẽ đến thăm tôi đó!"

Động tác của Triệu Minh Xuyên dừng lại giữa không trung, cả người bối rối.

Sơ Ninh nhướng mày, như là có người chống lưng: "Tôi có bản lĩnh hơn anh, tôi và chị Hy đã sớm thông đồng rồi."

Triệu Minh Xuyên cứng ngắc như người máy: "Lúc nào?"

"Tình cảm giữa con gái, anh không hiểu. Khi anh và chị Hy yêu đương, còn nhân lúc ba anh và mẹ tôi xuất ngoại du lịch, đưa chị Hy về nhà định giữ chị ấy lại qua đêm."

Triệu Minh Xuyên ho khan hai tiếng, chột dạ.

"Trước khi chị ấy xuất ngoại, tôi và chị ấy vẫn giữ liên lạc, lần trước gặp lại, lại có được số." Sơ Ninh nói: "Chị ấy biết tôi bị thương, nhất định sẽ đến thăm tôi, nhanh thôi, chắc khoảng nửa tiếng nữa."

"Sao cô không nói sớm!" Trong phút chốc Triệu Minh Xuyên liền nóng nảy.

Sơ Ninh ỷ vào thế của người nào đó, giọng cũng lớn hơn: "Anh còn hung dữ với tôi!"

Triệu Minh Xuyên bình tĩnh ba giây. Đột nhiên vươn tay ra, "Ai, em đắp chăn kín một chút, đừng để cảm mạo. Muốn uống nước không? Nước ấm ba mươi chín độ tám được không? Aiyo, nhìn kỹ, em cũng khá đáng yêu đó, aiyo, còn là mắt hai mí nữa, lúc trước không phát hiện ra."

Sơ Ninh: "..."

"Không phải muốn đổi thân nhân sao?" Triệu Minh Xuyên chỉ chỉ ra cửa: "Nha, tới rồi."

Lập tức nghe thấy một đợt hoảng hốt, Nghênh Cảnh cầm hai hộp vitamin, mặt đầy mông lung chạy vào.

Y tá chặn người ngoài cửa, "Giường nào? Cấp cứu không cho phép vào."

Nghênh Cảnh vội la lên, "Sơ Ninh ở giường nào?"

Vừa mới dứt lời, cậu liền nhìn thấy người cần tìm.

Hai người nhìn thấy nhau, hốc mắt đều đỏ lên.

Nghênh Cảnh ngồi chồm hổm dưới đất, một chữ cũng không nói, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.

Sơ Ninh hít hít mũi, cười một cái, "Tới rồi? Nào, đến gần đây một chút, để cho em sờ xem quán quân thế giới có gì khác biệt?"

Nghênh Cảnh lắc đầu, kìm nén nghẹn ngào, khàn giọng nói: "Không có gì khác biệt, vẫn là bạn trai của em."

Triệu Minh Xuyên ở bên cạnh nghe mà ê ẩm, xoay người đi, trước khi đi còn không quên trào phúng một câu: "Diễn phim thần tượng?"

Đi rồi, anh mới không thèm ở đây làm bóng đèn.

Nghênh Cảnh không vui quay đầu, nói: "Anh em không dễ ở chung, lừa anh nói rằng em trở thành người thực vật."

Sơ Ninh vui vẻ, "Loại chuyện hoang đường này mà anh cũng tin?"

"Thi xong anh liền chạy đến đây, chính là nóng lòng. Lúc vào cửa vừa hay gặp phải một chiếc xe cứu thương khiêng một người đầy máu xuống, la ngừng thở, mau cứu người. Đầu anh cũng cuống luôn."

Sơ Ninh đang cười, lập tức không cười nổi, cô quay đầu đi chỗ khác, trong lòng không dễ chịu. Chuyện không may này, chung quy cũng tại cô mà ra.

Nghênh Cảnh không biết tâm tư của cô, thấy người an ổn, liền yên tâm, tiến lại gần bên tai cô, hừ nhẹ một cái: "Yên tâm, cánh tay của anh không sao, chính là bị một gậy đó, quá cứng, khớp xương hơi sưng một chút."

Sơ Ninh gật đầu một cái, quay mặt lại, hai người đối mặt.

Cùng vào sinh ra tử, cũng coi là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, sóng gió lớn như vậy, đến mức này, biến hóa một cách kỳ diệu thành yên bình. Không cần nhiều lời, ăn ý cũng ở trong đầu.

Nghênh Cảnh dùng cánh tay phải không bị thương, nắm chặt cánh tay trái không bị thương của Sơ Ninh.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, đặt dưới chăn, nhiệt độ dưới lòng bàn tay hòa vào nhau.

"Anh không thể ở lại quá lâu, bên hiện trường thi đấu còn có buổi họp báo." Nghênh Cảnh nói.

Sơ Ninh gật đầu, "Vậy anh mau đi, có xe không?"

"Có, đang đợi ở bên ngoài." Nghênh Cảnh vuốt vuốt tóc rơi trên hai bên gò má cô, lại hôn lên trán cô một cái: "Ninh nhi, ngày mai anh đưa em về Hạnh Thành."

"Hử?"

"Chính thức gặp ba mẹ anh."

Nghênh Cảnh không thể ở bên này trễ nải quá lâu, thông báo ngắn gọn, lại phải đi.

Sơ Ninh nhìn bóng dáng cậu biến mất sau cánh cửa, lòng sinh xúc động, bạn trai trẻ tuổi, hình như càng ngày càng bận rộn rồi.

Ở lại một đêm, Sơ Ninh cũng được xuất viện.

Ngày hôm sau, Nghênh Cảnh đưa cô trở về Hạnh Thành.

Hai người đều bị thương, không tiện lái xe, cho nên ngồi tàu cao tốc. Khi ra khỏi cửa, Lệ Khôn và Nghênh Thần đã sớm đứng chờ ở đó rồi.

Nghênh Cảnh nắm nắm tay cô, hỏi: "Em sợ chị anh?"

"Không sợ." Sơ Ninh ban đầu còn cậy mạnh, càng đến gần, trong lòng càng thêm căng thẳng, nắm nhẹ ống tay áo cậu, nói nhỏ: "Chị anh không thích em lắm."

"Sao vậy?"

"Trước kia em với chị ấy đã từng gặp mặt, còn vì anh, mà cãi nhau."

Chuyện rất lâu về trước rồi, Nghênh Cảnh hồi đó vẫn là một tên không biết trời cao đất rộng, một thanh niên chính trực. Khi đó, Sơ Ninh là một dâu xâu tiền không rảnh nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Tâm khí cao ngạo, làm việc luôn có nguyên tắc của chính mình.

Gặp mặt Nghênh Thần, cứng rắn đối kháng, người nào cũng có lý riêng. Lúc ấy sao mà nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay!

"Chị anh rất tốt. Giống như em vậy, mạnh miệng mềm lòng."

Cẩn thận là trên hết, Sơ Ninh nói: "Cái này không giống lời khen."

Nghênh Cảnh kéo cô một cái, dựa nửa người vào lòng cậu, cúi đầu, cười nói khẽ vào bên tai cô.

Sơ Ninh lúc này không tức giận, bấm vào ngang hông cậu một cái bày tỏ bất mãn.

Ra khỏi cửa soát vé, Lệ Không chờ ở trước cửa ra vào, không mặc quân phục, mặc một chiếc áo khoác màu đen ngắn, dáng người thẳng tắp, khí chất trang nghiêm. Thấy bọn họ, giơ tay lên một cái.

Sơ Ninh hô một tiếng: "Anh Lệ."

Nghênh Cảnh: "Anh rể."

Lệ Khôn đầu chào hỏi: "Chào em, Tiểu Ninh."

"Chị em đâu?"

"Bụng lớn, chờ ở trong xe."

Ba người vừa đi vừa tán gẫu, đến bên cạnh xe, lại chợt an tĩnh. Người ngồi chơi điện thoại ở ghế phụ không chịu quan sát, hồn nhiên không biết chồng đã trở lại. Lệ Khôn mở cửa xe, cau mày lạnh mặt: "Em lại trộm nghịch điện thoại."

Nghênh Thần bị dọa sợ đến xém chút ném điện thoại ra ngoài, "Không!"

Lệ Khôn cũng không nói nhiều, môi mỏng mím lại thành một đường, duỗi tay một cái, đầu ngó tay khẽ động.

Nghênh Thần ủ rũ cúi đầu, biết điều đặt điện thoại vào tay anh.

Lệ Khôn một không biểu cảm, cầm lên nhìn một chút, trực tiếp gỡ mấy trò chơi gì mà "JJ đấu địa chủ" "Mạt chược vui vẻ" "SIêu cấp đấu ngưu" đi.

Điện thoại được trả lại.

Nghênh Thần hừ một cái, cũng không náo loạn với anh, cúi đầu, sờ cái bụng tròn vo của mình, lời nói thành khẩn: "Bảo bối, nhớ nhé, người xấu nhiều như vậy, gặp được người xấu, nhớ phải tìm báo chú cảnh sát nha."

Lệ Khôn bị tức đến nỗi bật cười, ngồi vào ghế lái, tay đặt trên vô lăng, quay đầu nhìn qua, véo má cô: "Tìm anh báo cảnh sát? Báo cảnh sát giả?"

Nghênh Cảnh và Sơ Ninh ngồi sau không khỏi tức cười.

Nghênh Thần rất buồn bã, "Đấu cá địa chủ cũng không để lại, còn có thiên lý hay không."

"Không phải không để lại, em mà cầm điện thoại là có thể một ngày bất động, như vậy mà được sao?" Lệ Khôn thắt dây an toàn, nói đạo lý với cô.

Nghênh Thần chu miêng, "Vậy lúc về nhà em muốn ăn KFC."

Lệ Khôn cười nhạt.

"Hai cái cánh gà."

Không đáp lại, Nghênh Thần cắn răng, "Một cái!"

Lệ Khôn sảng khoái, "Đồng ý."

Nghênh Thần than thở: "Người ta sát cánh song phi thật tốt, cứ như vậy mà bị anh sống chết chia rẽ. Aizzz."

Một câu nói chọc cười bầu không khí.

Khóe miệng Lệ Khôn khẽ cong lên, không nhịn được, tay phải vươn ra, sờ sờ đầu cô vợ nhỏ của mình, hết sức thân mật.

Nghênh Thần lúc này mới quay lại, cười híp mắt, "Tiểu Ninh, đừng để ý, chúng ta ở nhà cũng thích làm trò."

Sơ Ninh cùng cười, "Không để ý, tình cảm thật tốt."

Nghênh Thần thở dài một tiếng, "Chúng ta không có cảm tình đâu."

Nghe lời này, hai mắt Lệ Khôn híp lại, đang muốn phát tác, Nghênh Thần chợt tiến lại gần anh, cười hì hì, "Chúng ta có tình yêu!"

Ai u, vui rồi!

Nghênh Cảnh thấp giọng bên tai Sơ Ninh: "Bây giờ không còn căng thẳng nữa chứ? Không khí nhà anh, vẫn luôn như vậy, bây giờ em có thể cảm nhận không nhiều, chờ thời gian dài hơn, em liền có thể cảm nhận được."

Dứt lời, lặng lẽ đặt lên mu bàn tay cô, ngón tay khẽ gãi gãi.

Trong lòng Sơ Ninh rung động, chợt nhận ra, thật ra thì Nghênh Thần cũng là sợ cô căng thẳng, sợ cô để ý, sợ cô nghĩ nhiều, cho nên mới nói mấy đề tài thoải mái, không cần nói rõ, tâm ý khắp nơi vì cô mà lo nghĩ kia, thật sự rất đáng quý.

Xe vững vàng tiến vào viện lục quân, Sơ Ninh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn con đường tấp nập người qua lại, cho đến khi con đường trở nên rộng rãi, xe cộ ít đi, lính gác ven đường càng nhiều hơn.

Cô bỗng nhiên không còn căng thẳng như vậy.

Đến cửa, xuống xe. Sơ Ninh vẫn là kinh ngạc giật mình. Bên ngoài Nghênh gia, đậu đầy xe, cửa vẫn ở, không ngừng có người ra vào. Nghênh Cảnh dắt tay cô, cười vô lại: "Đừng căng thẳng, hàng xóm láng giềng bạn bè thân thiết rất nhiều, đều là đến nhìn anh."

Mời vừa nói xong, một trận cười truyền ra: "Aiyooo! Con dâu nhà lão Nghênh đến rồi!"

Tam đại cô bảy đại bà lần lượt đi đến, ánh mắt đầy thiện ý.

Sơ Ninh ngẩn ra, điệu bộ này, thật sự làm cho người ta tâm hoảng ý loạn.

Nghênh Cảnh không cho phép cô tránh, đứng về phía sau cô, ngực chạm vào lưng cô, nói: "Nhìn anh xong... Nhân tiện nhìn em luôn."

Sơ Ninh: "...."

Ngượng ngùng rồi!