Hôm sau đến trường, Quý Nhượng lần đầu tiên dọn dẹp lại bàn học của mình.
Bàn học này trước giờ bị anh xem như là thùng rác. Ngoại trừ sách vở ra, thứ gì cũng có. Quý Nhượng cố gắng kiên nhẫn moi lon Coca rỗng ra, đống giấy nháp vo tròn, hai quyển tạp chí xe, hộp thuốc, tai nghe hỏng, còn có khối rubik.
Anh ngã ghế ra đằng sau, vừa khéo có thể dựa vào tường, cầm khối rubik nghịch vài cái, liền trở về với hình dáng ban đầu.
Nghĩ ngợi, anh nhét khối rubik vào trong hộc bàn, còn những thứ khác đều vứt đi.
Khuất Đại Tráng vừa bước vào lớp liền bị Quý Nhượng gọi sang, nhìn thấy dáng vẻ nhíu chặt mày của anh, cậu lập tức nghiêm túc hỏi: “Anh Nhượng, có phải lại có thằng nhãi ranh nào ngứa da không? Anh nói đi, đánh ai?”
Quý Nhượng dùng vở ghi chép vỗ vào đầu cậu: “Đánh cái rắm!” Khuất Đại Tráng uất ức ôm đầu, nghe Quý Nhượng lạnh giọng nói: “Đi tìm cho tao một bộ sách giáo khoa. Từ lớp mười đến lớp mười một, môn nào cũng lấy.”
Khuất Đại Tráng không dám tin vào mắt mình mà nhìn anh.
Quý Nhượng chờ cả nửa ngày không thấy cậu đáp lại, đá cậu một cái: “Mẹ nó, mày nghe chưa?”
Khuất Đại Tráng đứng dưới uy nghiêm của đại ca, nắm lấy tay Quý Nhượng, gương mặt như đưa đám: “Anh Nhượng, có phải anh gặp phải phiền phức gì không? Anh nói với anh em đi, dù là lên núi đao xuống biển dầu, anh em nhất định cũng sẽ cứu anh ra ngoài!”
“Lưu Hải Dương!” Quý Nhượng quát lên khiến cả lớp 11/9 im bặt, “Lôi thằng ngốc này ra ngoài đánh chết! Trong vòng một tuần không được phép để nó xuất hiện trong tầm mắt tao!”
……
Lúc trưa tan học, sách Quý Nhượng cần đều đã có đủ.
Mới có cũ có, mười mấy quyển, Lưu Hải Dương thở hổn hển, ném xuống đất, xung quanh bụi bay mù mịt.
Quý Nhượng nhìn đống sách chất cao thành núi dưới chân, khóe mắt giật giật.
Mẹ nó, phải học đến năm nào tháng nào mới xong hết đống này.
Cả buổi sáng, đại ca trải qua trong sự ngờ vực chính mình cùng sự cổ vũ bản thân, chuông tan học vừa vang lên, anh liền nhắn tin cho Ngô Duệ, bảo cậu đến lớp 11/9.
Ngô Duệ thường không đến căn tin ăn cơm, đều là tự mình mang cơm đến. Trong phòng nghỉ của giáo viên có lò vi sóng, học sinh nhất khối như cậu có thể tùy ý sử dụng.
Không bao lâu sau, Ngô Duệ ôm cơm hộp đã làm nóng của mình đi sang đó.
Lớp 11/9 là cấm địa đối với học sinh ngoan, cậu ngay cả đường cũng không dám đi sang, bây giờ từ cửa sau vào trong, trong lòng vẫn còn chút kích thích nho nhỏ.
Trong phòng chỉ còn có Quý Nhượng, sắc mặt không vui ngồi ở vị trí sau cùng, nhìn đống sách trên mặt đất như nhìn kẻ thù giết cha vậy.
Thấy cậu thò đầu vào, liền đưa chân kéo ghế bảo cậu ngồi.
Ngô Duệ cảm thấy mình hẳn nên khen anh: “Bạn học Quý, hành động của cậu thật quá nhanh!”
Quý Nhượng đá đống sách một cái, tuyệt vọng hỏi: “Cái này, tôi phải học hết sao?”
Anh thật ra đã không ôm hi vọng rồi.
Không ngờ Ngô Duệ lại nói: “Không cần đâu, chỉ cần học sáu môn là được.”
Thoáng cái, Quý Nhượng cảm thấy mình giống như người sắp chết được tiếp thêm oxy, cả người lập tức sống lại: “Thật ư?”
“Đương nhiên, thi đại học chỉ thi sáu môn. Ngoại trừ ba môn chính, cậu có thể chọn ba môn mà mình giỏi nhất là được.”
Quý Nhượng kiềm chế sự kích động trong lòng: “Thế tôi không chọn toán!”
Ngô Duệ đẩy gọng mắt kính: “Ồ, thế thì không được, môn toán nằm trong ba môn chính, là môn bắt buộc.”
Quý Nhượng: “???”
Đệch.
Ngô Duệ cảm thấy đầu gấu bắt đầu từ lớp mười đã nộp giấy trắng chắc là không biết sau kì thi tháng này trường học đã bắt đầu tiến hành chia lớp.
Cậu đơn giản giải thích cho anh hiểu: “Ba môn chính gồm có văn, toán, tiếng Anh. Ba môn này là môn bắt buộc, với lớp 11/9 của các cậu, các môn này học ngay trong lớp.”
“Các môn phụ là lý, sinh, hóa, chính trị, sử, địa, chọn ba môn cậu giỏi nhất trong sáu môn, căn cứ vào đó mà xếp các lớp học khác nhau.”
Quý Nhượng đến giờ mới biết hóa ra lớp họ sớm đã không chia lớp xã hội tự nhiên.
Lưu Nghiêu hẳn đã sớm nói đến chuyện này, nhưng anh trước giờ không nghe giảng, không biết gì về tình hình học tập xung quanh.
Trong đầu có suy nghĩ gì, đều giống như một tia pháo hoa, nổ xong liền biến mất.
Quý Nhượng cúi đầu nhìn cây bút cá voi hồng trên bàn, cổ họng bắt đầu nghẹn lại: “Cậu nói ba môn phụ, là tùy các lớp trong khối tự ý chọn, sau đó gộp lại học chung một lớp ư?”
Ngô Duệ gật đầu: “Đúng vậy.”
Pháo hoa trong não giống như được châm lửa bùng lên.
Anh có phải có thể học cùng lớp với Thích Ánh hay không?
Đại ca vừa cảm thấy bể học vô vọng, giờ đây nhìn sách toán cũng cảm thấy thân thiết hơn: “Việc chia lớp đã bắt đầu rồi sao? Bây giờ còn có thể đăng ký không?”
Ngô Duệ cười: “Từ sau khi điểm số tháng này phát ra đã bắt đầu học chia ban rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đăng ký. Nếu như cậu ban đầu chọn lớp vật lý, học một thời gian phát hiện mình thật ra học không nổi, vẫn có thể đổi chọn môn khác.”
Ngô Duệ chân thành hỏi anh: “Bạn học Quý, cậu định sẽ chọn ba môn nào? Cá nhân tôi gợi ý, cậu nên đọc sách của sáu môn đó trước, để hiểu được nội dung cùng độ khó dễ cụ thể của từng môn, sau đó căn cứ vào tình hình của cậu rồi mới quyết định.”
Quý Nhượng cả sáng chìm trong tâm trạng đau khổ giờ lại tươi tắn như nở hoa vậy.
Anh xoay bút, cầm nắm bút cá voi kia vào lòng bàn tay: “Không cần đâu, tôi chọn xong rồi.”
……
Ăn xong cơm trưa, Nhạc Lê kéo Thích Ánh về lớp, vừa xoa xong bụng nhỏ phình lên của mình, cô ngồi xuống liền nghe thấy một nữ sinh gần cửa gọi: “Nhạc Lê, có người tìm.”
Cô vừa đứng dậy vừa hỏi: “Ai vậy?”
“Không biết, lớp khác.”
Đi ra ngoài, quả nhiên ở cửa lớp có một nữ sinh cao gầy đứng đó, nhìn thấy cô bước ra, cô nàng liền phóng khoáng cười một cái: “Bạn học Nhạc Lê, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể đi theo tôi qua đây chút không?”
Nữ sinh chỉ lối cầu thang bên kia.
Ban ngày ban mặt, lại là ở trong trường, Nhạc Lê không nghi ngờ gì, gật đầu đi theo nữ sinh sang đó.
Sau đó liền nhìn thấy Quý Nhượng dựa tường đứng đợi.
Nữ sinh cao gầy kia dẫn cô đến, liền quay đầu rời đi.
Nhạc Lê lập tức có chút căng thẳng. Đại ca để lại ấn tượng trong lòng cô vẫn là vô cùng bạo lực và hung dữ, tuy lần trước anh ở trong lớp giúp bọn cô kéo bàn ghế có cái nhìn khác nhưng một mình đứng trước mặt đại ca thế này, vẫn là hơi sợ.
Cô lắp bắp: “Bạn… bạn học Quý, cậu đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Gương mặt Quý Nhượng vẫn là vẻ lạnh nhạt, hờ hững, cầm ly trà sữa trong tay đưa sang.
Nhạc Lê mở to mắt: “Cho… cho tôi ư?”
Anh gật đầu.
Nhạc Lê có nỗi khổ khó nói.
Cô đã thề với trời, cả học kì này sẽ không uống trà sữa để hi vọng tiết thể dục không bị chiếm mất. Lần trước không nhịn được uống một lý, không ngờ mấy hôm sau, tiết thể dục quả nhiên bị tiết toán chiếm mất, khiến cô gần đây vô cùng tuân thủ kỉ luật, không chạm đến những đồ uống có sữa.
Đại ca rảnh quá đem trà sữa cho cô làm gì!
Quý Nhượng đưa tay nửa ngày, thấy cô không nhận, trong mắt dần hiện lên vẻ không kiên nhẫn, Nhạc Lê bị dọa đến rụt người, vội giật lấy ly trà sữa.
Quý Nhượng lúc này mới mở miệng: “Hỏi cậu một chuyện.”
Nhạc Lê thầm nghĩ, đại ca khi nào lại trở nên khách khí như vậy? Trước khi nghe ngóng tin tức còn tặng quà trước?
Cô nghe thấy Quý Nhượng không tự nhiên hỏi: “Thích Ánh chọn ba môn phụ nào?”
Nhạc Lê không biết tại sao anh lại hỏi chuyện này, dù sao đại ca nhìn thế nào cũng không giống người liên quan đến chuyện học tập, tiện miệng trả lời: “Cậu ấy chọn sử, địa, hóa.”
Khóe môi Quý Nhượng nhếch lên, thoáng cái lại khôi phục vẻ lạnh nhạt: “Được rồi, quay về đi.” Dừng chút, lại cố ý lạnh giọng dọa cô: “Chuyện tôi hỏi cậu, không được phép nói cho cô ấy biết, nếu không...”
Nhạc Lê lắc đầu như trống bỏi: “Không nói không nói không nói, trời biết đất biết cậu biết tôi biết!”
Anh khoát tay, Nhạc Lê lập tức co chân chạy đi.
Chạy về lớp, nhìn thấy Thích Ánh đang ngồi đọc sách, cô cầm ly trà sữa trong tay, trong lòng thầm nói: “Ông trời ơi, ông cũng nhìn thấy rồi đó, không phải con cố ý uống đâu, là đại ca ép con. Không uống sẽ bị ăn đòn, ông nhất định sẽ không trách con, đúng không?”
Sau đó liền vui vẻ uống một ngụm.
A, ngon thật.
Trước khi vào tiết buổi chiều, trong phòng làm việc của Lưu Nghiêu bỗng nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Ông đang cầm ly nước pha trà, nghe thấy lời thiếu niên sau lưng nói, suýt nữa làm nghiêng ly nước, sững sờ quay đầu: “Em nói em muốn làm gì?”
Quý Nhượng: “Em muốn báo danh ba môn phụ.”
Lưu Nghiêu nhìn anh như trông thấy quỷ vậy.
Cũng khó trách Lưu Nghiêu, Quý Nhượng hơn cả năm trời không thích học hành, điều này trước giờ chưa từng thay đổi. Nay anh bỗng nói mình muốn học, bất kì ai cũng không chấp nhận nổi.
Lưu Nghiêu ngồi xuống bàn làm việc, đánh giá anh nửa ngày, giống như muốn nhìn thấu anh, đoán thử xem anh có phải lại muốn giở chiêu trò gì không.
Quý Nhượng tiếp: “Em muốn ghi danh môn sử, địa, hóa.”
Lưu Nghiêu càng không thể tưởng tượng.
Anh đến cả môn học cũng đã chọn xong rồi???
Quý Nhượng nhíu mày: “Không được sao?”
Học sinh hư muốn hướng thiện, sao không được chứ. Lưu Nghiêu vội nói: “Được, đương nhiên được! Lịch sử, địa lý, hóa học phải không, lát nữa tôi sẽ giúp em xếp lớp. Chỉ là nhóc con nhà em, đến lớp không giống lớp chúng ta, học sinh lớp khác đều có, nếu em lên lớp làm bừa, xem tôi làm sao xử lý em!”
Quý Nhượng không kiên nhẫn, gật đầu với ông.
Bây giờ xếp lớp đều là dùng máy tính tự động xếp, Lưu Nghiêu đem họ tên cùng mã số của Quý Nhượng chuyển vào trong lớp tự chọn là được. Buổi chiều tiết thứ hai, ở lầu bốn tòa Đức Dục học lịch sử.
Sau khi hết tiết một, Quý Nhượng cầm sách lịch sử, bước ra ngoài.
Đám đàn em xung quanh ngáp liên miên, ngẩng đầu mờ mịt hỏi: “Anh Nhượng anh đi đâu vậy?”
Quý Nhượng nói: “Đi học.”
Khuất Đại Tráng hưng phấn nói: “Đi đâu? Em cũng đi!”
Quý Nhượng trợn trắng mắt: “Đi cái rắm. Mày đã chọn môn tự chọn rồi à? Đăng ký chưa? Xếp lớp rồi sao?”
Dứt lời, đầu cũng không thèm quay lại.
Khuất Đại Tráng ngây người đứng yên tại chỗ, nửa ngày trời mới quay đầu hỏi Lưu Hải Dương: “Anh Nhượng tại sao lại trông có vẻ trâu bò thế?”
Lưu Hải Dương: “... Tao cũng không biết.”
Việc chia lớp đã bắt đầu từ thứ hai, lên được mấy tiết rồi. Ban đầu các lớp học cùng nhau, vẫn khá mới mẻ, sau khi số người cố định thì cũng đã quen.
Lúc Quý Nhượng bước vào, chuông vào lớp vẫn chưa vang lên.
Cả lớp ồn ào bỗng im bặt.
Nhạc Lê đang nghịch điện thoại chat với Thích Ánh còn cho rằng giáo viên đến, lập tức nhét di động vào trong hộc bàn, ngẩng đầu nhìn, Quý Nhượng lạnh nhạt đứng trước cửa lớp.
Vừa nhìn thấy cô nàng cùng Thích Ánh, đôi mắt đen nhánh chợt sáng lên, sau đó đi thẳng vào trong.
Nhạc Lê cuối cùng cũng phản ứng lại, Quý Nhượng sớm đã tìm cô nghe ngóng tin Thích Ánh học ba lớp tự chọn nào. Vẻ mặt cô nàng lập tức vô cùng sống động, thậm chí còn muốn nhường chỗ cho đại ca.
Thích Ánh cũng nhìn thấy anh, có chút vui mừng, Quý Nhượng cười với cô, sau đó ngồi vào chỗ trống ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên.
Cách cô ba hàng.
Nhưng cũng đủ rồi.
Cùng một lớp học, cùng một tiết học, khi ngẩng đầu có thể nhìn thấy bóng lưng ngồi thẳng của cô, còn có đuôi tóc mềm mại rũ xuống sau cổ.
Thích Ánh nhân lúc giáo viên chưa vào, lén quay đầu nhìn anh.
Trong lòng cô rất vui, nụ cười trên mặt cũng càng rạng rỡ hơn, tóc mái trước trán bị gió ngoài cửa sổ thổi lay động, đôi mắt như ánh sao lấp lánh, cực kì xinh đẹp.
Có một nơi trong lòng anh chợt hóa thành đại dương mênh mông.
Hai nam sinh ngồi trước anh hưng phấn thì thầm: “Hoa khôi cười với chúng ta kìa!”
Vừa dứt lời, ghế dưới mông bị hung hăng đá một phát, suýt ngã.
Cậu ta hoảng sợ quay đầu, đại ca dựa ghế đưa tay lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Im lặng, đừng quấy rầy tôi nghe giảng.”
Nam sinh: “...”
Giáo viên còn chưa vào, cậu nghe giảng cái rắm gì!
Dám giận không dám nói, cậu ta lẳng lặng xoay người lại. Không bao lâu sau, giáo viên theo chuông vào tiết bước vào. Giáo viên lịch sử là một thầy giáo già có mái tóc hoa râm, cầm phấn ghi trên bảng một tiêu đề bài học, nói: “Các bạn học, hôm nay các bạn sẽ học về cuộc cách mạng công nghiệp và sự phát triển kinh tế của chủ nghĩa tư bản, có bạn nào đã đọc trước bài này chưa?”
Nhạc Lê đang ở bên cạnh viết chữ truyền đạt lời của giáo viên, Thích Ánh đọc xong, sau đó ngoan ngoãn giơ tay lên.
Quá trình truyền đạt này hơi chậm trễ, giáo viên già ở trên bục giảng đã bắt đầu giảng về cuộc cách mạng công nghiệp, nâng kính hỏi: “Bạn Thích Ánh có vấn đề gì sao?”
Nhạc Lê căng da đầu đứng dậy trả lời giúp cô: “Không ạ, chỉ là bạn ấy nói cho thầy biết bạn ấy đã đọc trước bài rồi ạ.”
Giáo viên già có lẽ cảm thấy cung phản xạ của đứa nhỏ này khá dài*, liên tục gật đầu: “À à, thầy biết rồi, bỏ tay xuống đi.”
(*Ý chỉ phản ứng chậm)
Quý Nhượng ngồi đằng sau suýt nữa cười chết mất.
Mẹ nó, cô ngốc này, thật ngoan.