Tiểu Tiên Nữ Điên Cuồng Cố Chấp

Chương 6-2: Tuyên bố chủ quyền (2)




Bạn trai của học sinh giỏi ~

Trong phòng giáo huấn, chủ nhiệm lớp 1 Thường Anh cau mày, vẻ mặt không vui. Hắn là giáo viên đặc cấp, nhiệm vụ chính là cứ ba năm đào tạo ra một đám học sinh cho các trường đại học nổi tiếng, mà Nguyễn Thư là thủ khoa, đương nhiên là mục tiêu đào tạo chính.

Bây giờ Nguyễn Thư và Lục Thận liên quan đến nhau, khiến Thường Anh cảm thấy, nụ hoa trong lớp bị con sói độc ác gặm cắn.

Thường Anh: "giáo viên Khuê, nhờ thầy quản lý tốt Lục Thận, Nguyễn Thư là hạt giống tốt, còn rất ngoan, tại sao Lục Thận mới quay lại trường, em ấy liền đi theo học hư chứ?!"

Khuê Chính: "Giáo viên Thường, việc này...... Rõ ràng là Nguyễn Thư lớp thầy theo đuổi Lục Thận, nếu thầy quản được Nguyễn Thư, tôi tuyệt đối bảo đảm Lục Thận không trêu chọc em ấy."

Hai vị chủ nhiệm lớp đang đứng cãi nhau, mà đương sự lại ngồi dựa lưng vào ghế, chân dài tách ra, bộ dáng cà lơ phất phơ, ở thời điểm không ai chú ý, khóe môi tràn ra một tia cười châm chọc.

Chủ nhiệm giáo dục xen vào nói với Lục Thận: "Lần này là có người báo cáo, em mang theo Nguyễn Thư đi ẩu đả với đám người trường dạy nghề, có thật không?"

Lục Thận hờ hững liếc chủ nhiệm giáo dục một cái, "Lão tử nói cái gì quan trọng sao? Nếu thầy gọi tôi tới, chính là đã tin lời người kia nói."

Chủ nhiệm giáo dục cứng họng, dừng một chút lại nói, "Em! Lục Thận! Bản thân em không học giỏi,cũng không thể chậm trễ người khác! Nguyễn Thư là thủ khoa, bạn ấy không giống em!"

Cô không giống anh.

Lại là những lời này.

Ai cũng cho là như thế.

Giống như mọi người trên thế giới được chia thành năm bảy loại, mà anh là loại thấp kém nhất.

Nụ cười trên mặt thiếu niên tiêu tán, tối tăm như mưa dầm mùa đông, không thấy mặt trời.

Đúng lúc này, một giọng nói thanh thuý vang lên, "Thưa thầy, không phải Lục Thận mang em đi đánh nhau, là chính em chủ động!"

Nguyễn Thư nói có chút vội, bởi vì chạy quá nhanh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giống hoa tử đinh hương bị mưa lớn dội qua, chật vật, lại lộ ra mỹ cảm mảnh mai.

Chủ nhiệm giáo dục, thậm chí cả chủ nhiệm lớp 1 và lớp 9, đều nhìn cô.

Nguyễn Thư và Lục Thận liếc nhau, con ngươi thiếu niên vừa đen vừa sâu, nhìn không thấy đáy.

Nguyễn Thư cũng không biết vì sao, như là được cổ vũ, "Thưa thầy, Lục Thận là học sinh Nhất trung, em không thể để cậu ấy bị người trường dạy nghề bắt nạt, hơn nữa bạn học gặp khó khăn, không phải nên ra tay giúp đỡ sao?"

Các chủ nhiệm: "......"

Lời này không sai.

Chuyện có vẻ là như vậy.

Vành tai Lục Thận nóng lên, hôm nay bị quỷ ám sao, nhất định phải để toàn trường biết, chính mình được cô bảo vệ?

Thiếu niên từ nhỏ đến lớn không người quan tâm, có chút... không kịp thích ứng.

Thường Anh nhìn cô gái nhỏ phấn nhuận đáng yêu, thành tích lại tốt như vậy, so sánh với Lục Thận, không khác gì một bên là thiên sứ, một bên là ác ma.

"Nguyễn Thư, không nên gây sự, nhiệm vụ của em là chăm chỉ học, đừng để vì yêu sớm mà ảnh hưởng học tập!" Thường Anh giáo viên lời nói thấm thía, lúc nói chuyện, còn căm giận liếc Lục Thận một cái.

Lục Thận trong mắt mọi người là không có thuốc nào cứu được.

Nguyễn Thư không thích người khác đối đãi Lục Thận như vậy, không có ai cho anh cơ hội, cũng không có ai chân chính lý giải tình cảnh của anh, càng không có ai hiểu anh.

Tất cả mọi người trực tiếp đánh nhãn "Học sinh hư" lên người Lục Thận, không trải qua xét sử, trực tiếp phán tử hình.

Đời trước, anh thừa nhận hết thảy, không có một câu phản bác.

Tim Nguyễn Thư đập rất nhanh, còn có chút vi diệu đau, "Vì bạn học Lục, em có thể học tốt hơn! Em nhất định thi đứng đầu toàn khối, sẽ không ảnh hưởng học tập!"

Các chủ nhiệm: "......"

Lục Thận: "......" Vì anh?

Lần đầu tiên có người vì anh làm gì đó......

Không, hoặc là nói, cách mười một năm, lại có người vì anh làm gì đó....

Nhịp tim bắt đầu tăng tốc, Lục Thận mặt ngoài gió êm sóng lặng, chỉ có chính anh biết, bản thân là một kẻ yếu đuối, một kẻ đáng thương nội tâm cô độc. Nguyễn Thư chỉ cần một câu là có thể khiến anh nhiệt huyết sôi trào,thế nhưng có một cái chớp mắt, Lục Thận thật sự tin rằng anh không sống một mình trong thế giới này.

Nhưng, cô và anh không cùng một dạng người.

Nguyễn Thư rất nghiêm túc nói, "Lục Thận không phải người xấu, chỉ là mặt ngoài có vẻ hung, kỳ thật cũng không hư, em đều biết hết! Các chủ nhiệm không tin có thể gọi điện cho bảo vệ điều tra, là đám người trường dạy nghề tới gây sự trước."

Khoé môi Lục Thận khẽ nhếch, thật ngốc, cô biết cái gì chứ?

Trò khôi hài này rất nhanh đã kết thúc, sau khi tiếp nhận một hồi giáo dục tư tưởng, Nguyễn Thư và Lục Thận đã được thả ra.

Thiếu niên hôm nay bị kích động hết đợt này đến đợt khác, khi ra khỏi phòng giáo huấn, hai người một trước một sau đi trên hành lang, Lục Thận đột nhiên cúi người đến gần, uy hiếp một câu: "Học sinh giỏi, em sẽ hối hận."

Nguyễn Thư còn chưa kịp hiểu, anh đã bước ra chân dài đi xa.

......

Cũng không biết là ai thấy trò khôi hài ở phòng giáo huấn hôm nay, lại còn tuyên truyền khắp nơi, từ một đồn mười, rất nhanh tin tức đã bị biến chất.

"Các cậu hiểu được không, Nguyễn Thư vì muốn được ở bên lão đại, hạ quân lệnh trạng trước mặt giáo viên, còn nói vị trí số 1 toàn khối và Lục Bá Vương, cô ấy đều muốn."

"Trời đất, học sinh giỏi này, đúng là điên cuồng xưa nay chưa từng thấy nha."

"Quả thật là vô cùng điên cuồng, các cậu biết không, toàn bộ quá trình Lục Thận không nói một câu, lúc hai người ra khỏi phòng giáo huấn, Lục Bá Vương còn hứa hẹn với học sinh giỏi, sẽ không để cô ấy hối hận."

"Hai người thật sự nói chuyện?!"

"Oimeoi, Lục Bá Vương bắt đầu khuất phục?!"

Lục Thận đi bộ trên con đường rợp bóng cây trong trường, anh vẫn là Lục Thận, vẫn là kẻ cầm đầu đám côn đồ Nhất trung, nhưng một đường hôm nay, luôn cảm giác được mấy chữ "Bạn trai của học sinh giỏi" dán lên mặt.

____________________________

Lục Thận: Không sợ ác bá làm bằng sắt, chỉ sợ học bá làm bằng nước.

Nguyễn Thư:...... Sự tình giống như đã một phát không thể vãn hồi...... Ma ma, cứu mạng!

Bạn học A: Tin tức mới nhất, Lục Bá Vương bị Nguyễn Thư bao dưỡng.

Bạn học B: Lục Bá Vương ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Nguyễn Thư.

Bạn học C: Quả nhiên, tri thức chính là sức mạnh, Lục Bá Vương không hề có phần thắng trước Nguyễn Thư, về sau bị vợ quản chặt chẽ!

Lục Thận:......???

Nguyễn Thư: (¬_¬) miêu

___________________

~ Sắp tới tớ sẽ cố gắng sắp xếp ổn định rồi lên lịch cụ thể up "em bé" này nhé, mọi người nhớ VOTE để tớ có thêm động lực nha^^!