Tiểu Tiên Nữ Điên Cuồng Cố Chấp

Chương 10: Tôi là bạn gái Lục Thận




Nam thành là tỉnh lẻ, mấy năm gần đây phát triển khá nhanh.

Là tụ điểm ăn chơi lớn nhất thành phố, Heaven chiếm diện tích đất rất lớn, Nguyễn Thư xuống xe taxi rồi mới phát hiện mình liều lĩnh.

Cô hoàn toàn không biết phải tìm Lục Thận ở đâu.

Xung quanh kẻ ra kẻ vào toàn là những thanh niên không học vấn không nghề nghiệp, kiểu tóc và quần áo thật khác biệt.

Những người này liên tiếp quay đầu lại nhìn Nguyễn Thư, thậm chí có vài người còn huýt sáo với cô.

Nguyễn Thư có chút sợ hãi.

Cô chưa từng tiếp xúc với những người như vậy, cũng không dám tưởng Lục Thận là một trong số đó.

Nguyễn Thư nhìn qua rất non nớt nhưng ngoại hình đặc biệt xuất chúng.

Vài người đàn ông trẻ tuổi dừng lại từ trên xuống dưới nhìn cô, ánh mắt phấn khích như trông thấy con mồi.

"U ~ em gái còn là học sinh Nhất trung cơ, đến tìm bạn trai sao?"

"Bạn trai có gì hay ho? Anh đây mang em đi chơi?"

"Học sinh trường Nhất trung nhìn cũng khá ngon đó."

Nguyễn Thư lui về phía sau vài bước, "Tôi tới tìm Lục Thận, tôi......"

Năm nay Nam thành còn chưa phát động chính sách "Diệt Hắc", khu vực Heaven này rất phức tạp và hỗn loạn.

Nguyễn Thư dù bất cứ giá nào cũng không dám mạo hiểm, cô biết Lục Thận ở nơi này rất có danh tiếng, chỉ cần nói ra tên anh sẽ không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cô cắn môi ngửa đầu ưỡn ngực, giống một con hồ ly nhỏ 'cáo mượn oai hùm', "Tôi là bạn gái Lục Thận! Tôi tới tìm anh ấy!"

Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon bảy màu bao phủ trên không, trên gương mặt tinh xảo của thiếu nữ tràn ra một tia ửng đỏ.

Ban đầu, mấy người này đúng là muốn có ý xấu với Nguyễn Thư.

Nhưng vừa nghe đến bạn gái Lục Thận, mặc kệ là thật hay giả cũng không ai dám xuống tay.

Cùng lúc đó bên trong ghế lô, chuông điện thoại Lục Thận vang lên không ngừng, cuối cùng anh cũng mở ra nhìn thoáng qua.

Chỉ một cái liếc mắt này, ngay tức khắc anh đứng phắt dậy, dọa cả nam lẫn nữ trong phòng lắp bắp kinh hãi.

"Lục Thận? Cậu làm sao thế?"

Chỉ thấy thiếu niên đã bước nhanh ra ngoài, người bên trong nghe thấy anh điên cuồng hét lên với ai đó qua di động, "Ai cho phép các cậu để cô ấy đến?! Muốn chết hả!"

Lục Thận bước chân hỗn độn chạy ra tới, anh vừa uống rượu xong, nghe nói Nguyễn Thư tới Heaven tìm anh, cơn say tan đi nửa phần.

Anh nhìn thấy cô gái nhỏ ôm cặp sách hồng nhạt đứng lẻ loi ở quảng trường, rất nhiều người vây quanh cô nhưng không ai dám đến gần.

Lục Thận vội vã chạy tới, gió đêm rít gào bên tai anh.

Lần đầu tiên anh sợ hãi như vậy.

Sợ sẽ mất đi thứ gì đó.

Cô biết Heaven là nơi như nào không?!

Sao cô dám tới?!

Lục Thận một bụng tức giận, thật muốn kéo cô lại đây, ấn ở đầu gối hung hăng đánh một trận để cô nhớ kĩ một chút.

"Cút ngay! Không muốn chết thì cút hết cho lão tử!"

Lục Thận vô cùng cuồng táo, còn chưa tới gần Nguyễn Thư đã bắt đầu uy hiếp đám người bất lương kia.

Vốn dĩ đám người này đều nghi ngờ lời Nguyễn Thư nói, nhưng thấy Lục Thận chạy tới, bọn họ vội vàng khom lưng cúi đầu, "Thận, Thận ca, đây là chị dâu sao."

"Vô lễ với chị dâu rồi, thật xin lỗi!"

Nguyễn Thư ngẩn ra, mấy người này trông còn nhiều tuổi hơn Lục Thận, sao lại gọi cô là chị dâu?

Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Thận, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống.

Vừa rồi cô rất sợ, hơi nước đảo quanh ở hốc mắt chịu đựng không rơi xuống.

Lục Thận vừa tới gần, cô liền tự động đi đến trước mặt anh, ngửa mặt ủy khuất nói, "Em không tìm thấy anh, không biết anh ở đâu, gọi điện thoại anh cũng không nghe máy."

Cô gái nhỏ giọng mũi rất nặng, là bởi vì đứng trong gió đêm đã lâu.

Lục Thận tràn ngập lửa giận ngay lập tức bị dập tắt, anh nhìn thoáng qua Nguyễn Thư, cảm xúc hỗn độn.

Từ nhỏ anh đã ra ngoài lăn lộn, Lục gia không ai quan tâm anh sống hay chết, dù đói hay no, dù ấm hay lạnh.

Người anh muốn che chở nhất ngược lại đến bảo vệ anh.

Lục Thận vừa quay đầu lại, một đám người bị doạ nhanh như chớp biến mất.

Về sau, thấy học sinh Nhất trung thật không nên trêu chọc!

Giữa quảng trường đột nhiên chỉ còn lại Lục Thận và Nguyễn Thư, lời ca bài hát của Châu Kiệt Luân vẫn thoang thoảng bên tai, Nguyễn Thư cũng chẳng thấy ủy khuất nữa.

Rốt cuộc, người khổ sở hẳn là Lục Thận.

Cô biết tại sao hôm nay anh đến Heaven, thiếu niên tâm sự nặng nề không ai thấu hiểu.

Nhưng cô hiểu.

Cô biết mọi chuyện.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, một cao một thấp, một cứng nhắc một mềm mại, tương phản rõ nét trong màn đêm.

Nguyễn Thư ngửi thấy mùi thuốc lá hỗn hợp mùi rượu, cuối cùng anh vẫn theo học cái xấu.

Nước mắt không kìm được rơi xuống, từng giọt trong veo như nước mắt nàng tiên cá, thút thít không tiếng động.

Lục Thận sững người.

Anh thật sự bối rối, không đoán được Nguyễn Thư sẽ đến tìm anh, "...... Đừng khóc nữa, là tôi sai được chưa?" Bá Vương đột nhiên chịu thua, không biết phải dỗ cô như thế nào.

Lục Thận vừa nói xong, Nguyễn Thư càng khóc lớn hơn.

Phản bội và đau khổ của kiếp trước cùng với những mông lung về vận mệnh của hai người khiến cô mất đi lý trí một khắc này, oa một tiếng khóc rống lên, một tay gạt lệ, một tay đánh nhẹ lên người Lục Thận.

Trái tim Lục Thận tan nát.

"Em đừng khóc được không? Là tôi sai, là do tôi, đều là lỗi của tôi."

Nguyễn Thư khóc một lúc lâu vẫn không thấy thoải mái, lại nức nở nói.

"Em biết anh không vui, nhưng cũng không thể từ bỏ chính mình được! Nếu anh không muốn sống tốt, em làm sao bây giờ?"

Bởi vì khóc quá nhanh, lỗ mũi nhỏ xinh toát ra một bong bóng nhỏ rồi lại ngay lập tức tan vỡ.

Nguyễn Thư ngẩn ra, thật là xấu hổ chết đi được, lúc cô lại nhìn về phía Lục Thận, thiếu niên đang tươi cười rạng rỡ, xán lạn thuần tuý.

Cô ấy nói cô phải làm sao nếu anh không muốn sống tốt.

Cô tự trói chặt bản thân mình vào anh.

Đó có nghĩa là cô ấy thật sự muốn hẹn hò với anh sao?

Nhưng anh có cái gì tốt?

Anh táo bạo, bất lương, ngang ngạnh, không nho nhã như Cố Nhất Minh, cũng không khiến người ta thích như Lục Lương.

Cô là tờ giấy trắng sạch sẽ, mà anh chỉ là một đống mực lộn xộn.

Anh sẽ nhiễm bẩn cô.

Nhưng anh không buông tay được!

Bọn họ lớn lên cùng nhau, cô vẫn luôn là thanh mai bé nhỏ trong tim anh.

Cô không nhớ gì cả, nhưng trí nhớ anh rất tốt, mọi chuyện khi còn nhỏ đều rõ ràng trước mắt.

Cô từng dõng dạc nói 'chờ sau này lớn lên, em sẽ là cô dâu của anh'...

"Anh cười cái gì? Không được cười em!" Nguyễn Thư đỏ mặt, tiếp tục gạt lệ.

Lục Thận cúi đầu nhận sai, hận không thể đào tim ra cho cô xem.

Hai người lần lượt im lặng, cảm xúc bắt đầu chậm rãi ổn định.

Nguyễn Thư quay mặt đi không muốn nhìn Lục Thận, thiếu niên chê cười cô, "Không phải rất năng nổ sao? Sao không nói nữa?"

"Em không sợ anh"

"Rốt cuộc em muốn làm gì?"

"Em, em muốn cùng anh chăm chỉ học tập."

"......" Ai muốn chăm chỉ học tập?! Cô ấy ám ảnh sâu sắc với việc học đến thế sao?!

Nguyễn Thư bĩu môi, bởi vì đã khóc đôi mắt càng thêm long lanh, môi hồng nguyên bản biến thành màu anh đào chín mọng, kiều diễm ướt át.

Ánh mắt thiếu niên mị mị, nhìn sang chỗ khác.

Lại không ngờ, Nguyễn Thư nói, "Có phải anh lo lắng không theo kịp thành tích của em không? Em sẽ không chê cười anh đâu."

Lục Thận lại nhìn cô, lập tức bị vẻ mặt chân thành của cô đánh bại.

Mẹ kiếp! Thật đáng yêu!

Lục Thận không muốn tiếp tục thảo luận chuyện học tập với cô. Anh chuyển thái độ nghiêm túc giáo dục cô, "Về sau không được tới loại địa phương này, nghe thấy không?"

Nguyễn Thư cũng không muốn tới, còn không phải là vì tìm anh sao.

Cô gật đầu, "Nếu anh không tới em cũng sẽ không."

Lục Thận cảm thấy cô có chút khó bảo, mặt ngoài ngoan ngoãn nghe lời, thật ra rất cứng đầu, anh không có cách nào, "Được rồi, tôi nghe em."

Lúc này Nguyễn Thư mới nín khóc mỉm cười, cô duỗi tay kéo góc áo thật cẩn thận nhón chân trước mặt anh, bộ dáng muốn chia sẻ bí mật nhỏ.

"Em vừa nhìn thấy mấy nữ sinh ăn mặc rất hở hang, anh đừng làm bạn với bọn họ, sẽ học cái xấu."

Ấm áp hơi thở phả vào bên tai, thoang thoảng mùi mật đào.

Thiếu niên đón gió đêm, trong lòng rất cuồng táo nhưng mặt ngoài giả vờ bình tĩnh, anh liếc nhìn ngực Nguyễn Thư, nói, "Tôi không thích quá đầy đặn."

Nguyễn Thư không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy hiện tại Lục Thận còn nhỏ tuổi, chỉ cần không đi nhầm đường thì sẽ không giống như kiếp trước của anh.

Rốt cuộc phát hiện Lục Thận nhìn ngực mình rất nhiều lần, Nguyễn Thư trừng mắt liếc anh một cái, nhưng thiếu niên lại làm như không có việc gì kéo cô rời khỏi Heaven.

Hôm nay không thể tham gia tiết tự học buổi tối, cũng may học sinh ngoại trú có thể xin nghỉ.

Lục Thận kêu taxi đưa cô đến cửa lớn bên ngoài tiểu khu.

Nguyễn Thư không vội vã xuống xe, cô có chuyện quan trọng muốn nói, "Bạn học Lục, bây giờ anh vẫn còn nhỏ, mai này trưởng thành sẽ được tự do, có người nào khiến anh khó chịu hãy nhịn một chút, được không?"

Anh quá ngang ngược, Nguyễn Thư lo lắng Lục Thận ở Lục gia sẽ gặp khó khăn.

Dù sao Lục gia không thiếu con trai, nếu amh cứ tiếp tục như này sẽ chỉ khiến Lục tiên sinh sẽ càng đối xử tốt với người con trai kia.

Lục Thận liếc xéo cô một cái.

Nhóc con......

Cái gì gọi là anh còn nhỏ?

Anh nhỏ chỗ nào?

Một tay là có thể nhấc cô lên.

Nhưng mà, Lục Thận không hề phản bác cũng không so đo, cô nói cái gì cũng vô cùng êm tai, anh cảm thấy lại say.

Hôm nay vẫn là một ngày nhiều cảm xúc.

Anh cho rằng Lục Lương đến Nhất trung, Nguyễn Thư sẽ phát hiện học sinh giỏi và học sinh hư khác nhau, nhưng cô vẫn quan tâm anh hơn, không phải sao?

Trở lại Lục gia, Lục Thận rất tự giác gửi đi một tin nhắn, 【 Tôi về rồi. 】

Bên kia nháy mắt trả lời,【 Vậy anh tắm rửa đi rồi chuẩn bị ôn bài, lát nữa chúng ta xem trước bài học ngày mai. 】

Lục Thận lắc đầu bật cười.

Chuẩn bị ôn bài là cái thứ gì vậy?!

Anh xem đi động quá nghiêm túc nên cũng không phát hiện Lục Cẩn Nghiêu tới gần.

Thấy Lục Thận dựa vào vách tường nhìn chằm chằm di động cười ngây ngô, Lục Cẩn Nghiêu giật mình sửng sốt.

Đã quá lâu rồi ông mới thấy con trai cười. Lâu tới mức ông cứ tưởng anh không biết cười nữa.

Từ sau khi mẹ Lục Thận tự sát, quan hệ cha con kỳ thật như nước với lửa.

Giống như bị chạm vào mạch cảm xúc, Lục Cẩn Nghiêu hô một tiếng, "Hôm nay về nhà sớm vậy?"

Lục Thận lấy lại tinh thần, cẩn thận cất di động vào túi.

Anh nhớ tới Nguyễn Thư nói.

Tạm thời nhịn một chút, tương lai còn dài.

Lục Thận bước ra chân dài, thời điểm lướt qua Lục Cẩn Nghiêu, anh nhìn phía trước nhàn nhạt nói, "Không có thời gian trò chuyện, tôi muốn học bài."

Nhìn con trai tâm trạng vui vẻ lên lầu, Lục Cẩn Nghiêu ngơ ngẩn.

Lục Lương trở lại, theo lý thuyết ông cho rằng trong nhà sẽ có một hồi đại chiến, cho nên hôm nay cố ý về nhà sớm, nhưng không ngờ tới Lục Thận lại thờ ơ không quan tâm.

Còn đột nhiên bắt đầu học tập.