Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 2




Lý Diễm Hoa hừ lạnh một tiếng, vừa chống nạnh vừa chỉ tay vào mặt người đàn ông mập lùn đó, "Việc nhà họ Chu bọn tôi có liên quan cái éo gì đến cậu hả?"

Anh trai mập lùn kia cũng không chịu thua, "Cái nhân phẩm của cô cả trấn ai mà không biết? Lại còn là chuyện nhà họ Chu nữa, ôi giời, hôm nay cô làm người nhà họ Chu, ngày mai lại biến ngay thành người họ Vương họ Lý thôi mà."

Mặt mày Lý Diễm Hoa vừa đỏ vừa xanh, đang muốn tiếp tục mắng chửi người trước mặt lại bị Trình Dục can ngăn, "Chị dâu, chị dâu, đang có trẻ con ở đây, đừng nóng, đừng nóng."

Trình Dục đã xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi, ánh mắt bà con hàng xóm như muốn đâm anh thành cái sàng vậy, cũng không biết phải trốn đi đâu. Anh rời trấn Chu đã lâu rồi, tự nhiên cũng quên luôn cái sự "lẳng lơ" của người nhà mình.

Lý Diễm Hoa lườm anh một cái, sau đó quay ra nói với người đàn ông kia, "Thấy chưa, người ta không biết ơn anh đâu."

Người đàn ông mập lùn vươn tay ra nắm lấy cánh tay Trình Dục, "Tiểu Dục, em không nhận ra anh hả? Anh là Nguỵ Thân, hàng xóm của em đó." Trình Dục kín đáo nhìn vài lần mới có thể nhận ra gương mặt quen thuộc từ ngũ quan và làn da ngăm đen của anh ta, vội vàng nói, "Thì ra là anh Nguỵ."

Lý Diễm Hoa lại cười lạnh, "Thi thể anh trai nằm trong nhà xác còn chưa lạnh mà cậu đã ở đây xưng anh gọi em với người khác rồi à?"

Trình Dục bị nói vậy nên mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu xuống, cảm giác tức giận dần bị những lời chanh chua của Lý Diễm Hoa hoá thành sự mờ mịt nơi đầu tim. Đến cuối cùng, quyết định cùng mẹ chạy trốn vào thời điểm đó là đúng hay là sai?

Sau một hồi vật vã thì họ hàng với hàng xóm cũng lục tục về hết, Lý Diễm Hoa lại túm lấy Chu Hoành Viễn đưa vào nhà. Trình Dục đứng ngoài sân, nhà này chắc chắn là không thể ở lại được, trong lòng lo lắng không biết nên đi đâu thì lại nhìn thấy Nguỵ Thân đang chờ anh chỗ cổng.

Nguỵ Thân thấy anh đi ra, bèn vội vàng giữ anh lại, nói, "Đi, đi tới nhà anh ăn cơm đi."

Trình Dục lấy lại tinh thần nhìn anh ta, nói, "Vậy thì phiền anh quá..."

Nguỵ Thân chất phác cười cười, nói, "Đâu, phiền phức gì chứ thằng này. Em đi là đi luôn một mạch bao nhiêu năm, mẹ anh với anh đều rất mong em quay về đó."

Cả hai gia đình Nguỵ Thân với Trình Dục đều sống dựa vào cửa hàng nhỏ trước nhà, có điều nhà Nguỵ Thân đã lao động chăm chỉ lại còn biết cách tiết kiệm, gia cảnh cũng rất khá giả, trong nhà thậm chí còn lót sàn gạch và lắp điều hoà. Vậy nên thoạt nhìn vào đâu thấy giống nhà lầu ở quê, gọi là biệt thự thành thị thì đúng hơn!

Mẹ Nguỵ trông có vẻ như đã sáu, bảy chục tuổi, tóc bạc hơn một nửa, nhưng mà tay chân vẫn còn nhanh nhẹn lắm, vừa nhìn thấy Trình Dục là nắm tay mãi không buông. Trình Dục rời đi khi còn quá nhỏ, không có nhiều ấn tượng với mẹ Nguỵ, nhưng lúc này đây bọn họ gặp lại nhau sau từng ấy năm, anh lại thấy trong lòng có một chút cảm động, huống chi bà ấy vẫn luôn ngóng trông mình.

Mẹ Nguỵ Thân đã nấu ăn cả đời rồi, tay nghề phải nói là tuyệt đỉnh, một bữa cơm hằng ngày đơn giản nhưng mà qua tay bà lại có đủ cả sắc, hương, lẫn vị. Trình Dục đã quen sống qua loa đơn giản, trong nhà biết làm vài việc cơ bản, trình độ nấu ăn thì khỏi phải nói, so với Thổ Lỗ Phồn[1] còn thấp hơn. Từ sau khi Trình Mạn Hồng mất là anh đã không còn được thưởng thức mĩ vị như vậy nữa rồi. Lúc này tự nhiên nghĩ đến người mẹ quá cố và người anh vừa mới qua đời làm cổ họng Trình Dục hơi nghẹn, trong lòng khó mà bình tĩnh được.

[1] Thổ Lỗ Phồn (Turpan) nằm ở Tân Cương, Trung Quốc, là một trong những khu vực có địa hình thấp nhất thế giới

Nguỵ Thân và mẹ Nguỵ thấy tâm trạng của anh đang nặng nề nên cũng không nói gì nữa, ăn cơm xong thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Trình Dục nằm trong phòng, lắng nghe tiếng côn trùng kêu hết đợt này tới đợt khác, cả một đêm không chợp mắt.

Trời vừa tờ mờ sáng Trình Dục đã nghe theo tiếng gà gáy đi tìm cây ATM trên trấn, rút hết tiền tiết kiệm ra rồi quay về nhà.

Người phụ trách tiếp khách cho tang lễ đã đến rồi, đang đứng trực một cách trang nghiêm bên linh đường[2] trong sân, chính giữa linh đường là vòng hoa, trên vòng chỉ vỏn vẹn vài đoá hoa được xếp rất qua loa, bên trên điểm thêm vài bông cúc vàng khô quắt khô queo. Phía trước vòng hoa là bàn thờ, bức ảnh thờ khung đen của Chu Vân Vĩ nằm yên ổn trên đó. Ngay phía trước bàn có một vòng hoa được sắp theo hình bát tự, cũng không biết là ai xếp.

[2] Linh đường (灵堂) là nơi đặt linh cữu, để khách khứa đến viếng thăm

Trình Dục trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Chu Vân Vĩ cả đời không đứng đắn, đến khi chết rồi lại bị treo lên phía trước cực kì chỉnh tề, nhìn kiểu nào cũng thấy rất mỉa mai.

Trình Dục đổi quần áo dưới sự hỗ trợ của tiếp tân, sau đó xốc mành lên đi vào linh đường làm lễ. Lý Diễm Hoa cũng đang mặc đồ trắng, khó có được lúc không lên tiếng trách móc anh. Chu Hoành Viễn thì yên tĩnh quỳ gối bên linh đường đáp lễ với khách đến viếng, nhìn vào chỉ thấy đau lòng không thôi.

Sau một lúc, người phụ trách tiền phúng viếng bày ra một cái bàn, Trình Dục là người đầu tiên vái lạy, sau đó đặt một phong thư thật dày lên bàn, tiếp đến mới là các cô dì chú bác phúng điếu.

Lúc trước khi Trình Mạn Hồng qua đời, tất cả các khâu tang lễ đều rất giản dị, về đến trấn Chu lại có hơi dông dài rườm rà quá. Nào là họ hàng xa gần khắp nơi đến phúng viếng, quà đáp lễ của thanh niên, còn có tiếng gào khóc chói tai của phụ nữ nữa...

Khâu đưa tang đầy gian nan rồi cũng qua, đến buổi trưa, tiệm cơm phụ trách đồ ăn cho tang lễ sắp xếp bàn ghế vào cái sân bé xíu để làm tiệc rượu. Mấy phục vụ bưng mâm, bày thức ăn lên từng bàn từng bàn, đi trên đường vung vẩy nước canh đổ đầy đất.

Ngoại trừ mẹ con Lý Diễm Hoa, bàn của Trình Dục toàn là mấy người họ hàng mười mấy năm chưa gặp, mới đầu còn chưa thân quen lắm, sau này nghe nói mẹ con Trình Mạn Hồng lên thành phố sinh sống mới bắt đầu tuôn ra bao nhiêu là lời thương tâm, đựng trong từng cái giỏ ném tới tấp. Trình Dục không muốn hơn thua với bọn họ, hơn nữa tâm trạng anh đang không tốt lắm, đa phần thời gian là ngồi im ở đó, người khác hỏi cũng chỉ ậm ừ hai tiếng, không giải thích cũng không cãi lại. Cứ như vậy, những người họ hàng đang đầy lòng thương cảm kia cũng đành lòng chịu thua, mắc công ngồi nã pháo đùng đùng như thế mà có hả giận được đâu, vậy nên bọn họ chỉ đành trút thù hận lên một bàn đồ ăn trước mắt, tranh nhau kéo thức ăn đến trước mặt mình, vậy mà vẫn không quên khiêm tốn hỏi, "Chu Dục sao không ăn đi?"

Chu Dục không chút để ý đến sự thô bỉ của bọn họ, anh hãy còn đang bận đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

@antiquefe (wattpad)

Sau khi tàn tiệc thì tang lễ cũng coi như đã kết thúc, họ hàng thân thích túm năm tụm ba dắt nhau đi về hết, người phụ trách tiền phúng viếng mang tiền và sổ sách đến bàn giao lại cho Lý Diễm Hoa rồi cũng cùng tiếp tân ra về. Trong giây lát chỉ còn lại mỗi người phục vụ đang thu dọn bàn ghế. Trình Dục nhìn thấy bên phía tiệm cơm không đủ nhân lực bèn đi lại đó hỗ trợ dọn dẹp, đến khi trong sân gọn gàng rồi mới quay đầu lại thấy thằng cháu nhỏ Chu Hoành Viễn đang nhìn mình đầy trông mong.

Trình Dục ngồi xổm xuống, nắm lấy bả vai Chu Hoành Viễn. Đến khi Chu Hoành Viễn hơi lắc lắc đầu nhìn xuống bả vai mình, Trình Dục theo bản năng buông tay mới nhận ra hai bàn tay mình còn đang dính đầy dầu mỡ, còn in một dấu thật đậm lên tấm áo trắng của Chu Hoành Viễn.

Trình Dục cười tự giễu, ngượng ngùng thả tay xuống rồi nói, "Hoành Viễn, ngoan, sau này phải nghe lời mẹ nhé.". 𝖳𝑟a𝒏g gì 𝘮à ha𝓎 ha𝓎 𝑡hế ( 𝖳𝑟𝑼𝘮𝖳𝑟u 𝓎ệ𝒏.𝐕𝘕 )

Chu Hoành Viễn lập tức cúi đầu xuống, y như một quả cà tím bị nhũn sương vậy, sau đó lại lắc lắc đầu. Trình Dục thấy nó như thế này, vô thức nhích sát lại gần, lòng đau như cắt nhìn khuôn mặt khổ sở đó, nói, "Hoành Viễn, con là đàn ông con trai, không nên làm mẹ tức giận, có biết không?"

"Lộp bộp lộp bộp", từng giọt nước mắt như hạt đậu thi nhau rơi xuống đất, Trình Dục lau tay qua loa trên áo mình một chút, sau đó nâng mặt Chu Hoành Viễn lên vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nó vừa hỏi, "Sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc rồi?"

Chu Hoành Viễn hít hít mũi, giọng nói run rẩy, gần như là không thể nghe được, "Mẹ, mẹ đi mất rồi."

Trình Dục tức thì không phản ứng kịp, hỏi, "Đi rồi? Đi đâu? Mẹ con chắc là đang ra ngoài tiễn khách thôi."

Chu Hoành Viễn không nói nữa, chỉ mải khóc. Mới đầu còn có thể gắng gượng kiềm chế, nhưng mà sau một lúc thì thằng bé đã khóc đến nỗi run rẩy cả người, như thể giây tiếp theo là nó sẽ ngã xuống đất vậy.

Trình Dục thấy không đành lòng, ôm Chu Hoành Viễn vào lòng, nói, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, mẹ đi một lát rồi sẽ về thôi, Hoành Viễn ngoan nào..."

Lúc đầu Chu Hoành Viễn chống hai tay ở trước ngực Trình Dục, không muốn kề sát anh, nhưng mà, từng nỗi thống khổ đang nối nhau ào đến làm cho nó từ từ gỡ bỏ đề phòng với người chú đến từ phương xa này, nhích thêm một bước tiến vào vòng tay vững vàng của Trình Dục.

Cái ôm này rất ấm áp, lại vô cùng kiên định, làm cho nó dường như quên mất ngày hôm nay là tang lễ của ai, ai đã bỏ nó lại rồi, trong giây lát, nó cũng không định rõ được hôm nay là hôm nào.

Vốn dĩ Trình Dục tính là sẽ rời đi sau khi tang lễ kết thúc, nơi này thật sự cũng không có gì đáng để anh hoài niệm. Ngày hôm đó vừa đến bến là anh đã mua vé để quay về vào chiều tối nay rồi, nhưng mà đứa bé này thật sự quá đáng thương, anh đợi từ chiều tà đến tối mịt, từ tối mịt đến nửa đêm, đợi hoài đợi mãi cũng chả thấy cái bóng của Lý Diễm Hoa về nhà.

Trình Dục nghĩ thầm, chuyện này không hợp lý, làm gì có chuyện vừa xong tang chồng, vợ goá đã bỏ con côi đi mất? Anh hạ quyết tâm, đi theo Chu Hoành Viễn vào trong phòng.

Đã mười mấy năm rồi Trình Dục không về lại nhà ở đây, cả căn phòng nhiễm đầy mùi ẩm mốc xưa cũ, vừa bước vào là chỉ thấy tức ngực khó thở.

Trình Dục mặc dù không muốn bước vô đây xíu nào, cũng không thích rình mò xem Lý Diễm Hoa với anh mình mỗi ngày sống ra sao, nhưng bởi vì chuyện hôm nay rất bất thường nên cũng đành miễn cưỡng đi vào phòng ngủ của hai vợ chồng đó.

Chu Hoành Viễn chỉ đứng đó ngó một cái đã lắc đầu, nói, "Mẹ mang hết đồ đạc đi rồi."

Lúc này Trình Dục mới hoảng hốt phát hiện ra, căn phòng ngủ này đã không còn vết tích sinh hoạt nữa, cả mấy cái chai chai lọ lọ phụ nữ hay dùng cũng không thấy đâu.

Chu Hoành Viễn mở tủ ra, bên trong chỉ còn quần áo của Chu Vân Vĩ cùng với vài bộ đồ của phụ nữ cũ rích.

Đáp án đã rõ rành rành thế rồi, trong chốc lát Trình Dục cũng không biết phải làm gì.

Hai chú cháu một lớn một nhỏ cứ thế ngồi trên sô pha đầy chán nản, trong phòng khách, chiếc đồng hồ kiểu cổ nhích từng chút từng chút, phát ra âm thanh "Răng rắc", "Răng rắc". Lúc hồi chuông thứ mười vang lên, Trình Dục gãi gãi đầu, nói, "Có trời sập thì cũng phải nghỉ ngơi trước đã, Hoành Viễn, con đi ngủ trước đi, để chú nghĩ cách khác."

Chu Hoành Viễn không nghe lời. Mẹ cũng bỏ đi mất rồi, làm sao tin được lời ông chú từ trên trời rớt xuống mới đến được mỗi hai ngày chứ? Trong mắt nó loé lên tia sáng, sau hồi lâu, nó mới lắc lắc đầu với Trình Dục.

Tuy là nhìn bề ngoài Trình Dục có hơi cẩu thả, nhưng mà lòng dạ anh lại rất tinh tế, nhìn Chu Hoành Viễn thôi là biết nó đang lo lắng chuyện gì rồi. Anh sờ sờ tóc Chu Hoành Viễn, dịu giọng nói, vậy chú sẽ ở bên cạnh canh con, sáng mai là con lại có thể nhìn thấy chú rồi.

Lúc này Chu Hoành Viễn mới lề mà lề mề dẫn Trình Dục đi vào phòng của mình.

Trình Dục vừa vào phòng của Hoành Viễn đã hết hồn, nghĩ thầm, phòng này của Hoành Viễn còn gọn gàng sạch sẽ hơn phòng vợ chồng anh mình nhiều. Nhìn kĩ lại thì thấy thằng bé này rất biết cách dọn dẹp, sách vở trên bàn ngay hàng thẳng lối, quần áo xếp gấp gọn gàng bên gối đầu, mặc dù phòng rất nhỏ nhưng lại vô cùng ngăn nắp. Rõ là nền phòng xi măng, nhưng lại khiến cho Trình Dục cảm thấy chỗ này vô cùng "không nhiễm bụi trần", không khỏi than nhẹ.

Trình Dục hai ba bước đến ngồi ngay mép giường, Chu Hoành Viễn thì lại đứng bên cạnh, hơi hơi nhíu mày, không nói chuyện.

Trình Dục sờ đầu nó, nói, "Con lên giường ngủ đi."

Chu Hoành Viễn lại cau mày, nó cúi người lôi từ giường ra cái quần đùi với áo ba lỗ, sau đó lại quay ra nhìn Trình Dục.

Giờ thì Trình Dục hiểu rồi, Chu Hoành Viễn nó muốn thay quần áo, anh nghĩ, thằng nhóc này cũng không còn nhỏ nữa, hiểu nhiều chuyện rồi, vừa ngẫm vừa tạm biến đi ra khỏi phòng Chu Hoành Viễn.

Nhẩm nhẩm đợi đến khi Chu Hoành Viễn thay đồ xong rồi anh mới ngông nghênh đi vào, "Làm gì mà còn mắc cỡ với chú nữa."

Chu Hoành Viễn không nói gì, cuộn tròn trong chăn, quấn thành một cái dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Trình Dục mềm lòng, bèn lấy một cái ghế đến đặt bên cạnh giường, nói, "Ngủ đi nào, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, có chú đây rồi."

Chu Hoành Viễn không ngủ được khi có người lạ, nhưng mà bây giờ nó đang rất cô độc, thứ duy nhất nó có thể bám víu vào là người chú mới gặp mặt được hai lần này thôi. Nó không dám ngủ thật, cũng không dám mở mắt, chỉ có thể cẩn thận hít nhẹ thở đều.

Trình Dục biết là nó đang mất tự nhiên, nhích ghế đến sát giường, một bàn tay khô ráo ấm áp đặt lên đầu vai nhỏ gầy của Chu Hoành Viễn, câu được câu chăng mà vỗ về, thi thoảng còn nhỏ giọng nói, "Đừng sợ, chú vẫn luôn ở đây mà."

"Ngày mai con thức dậy là sẽ nhìn thấy chú thôi."