Qua tết Nguyên Đán, còn chưa ra mùng 7, mấy phụ huynh do mẹ Giang Hà cầm đầu trong lớp Chu Hoành Viễn đã tìm được phòng tự học như năm ngoái, kêu gọi toàn thể học sinh đi học. Dù Giang Hà bây giờ không còn là lớp trưởng, nhưng mẹ của cậu ta vẫn hoạt động ở tuyến đầu của lớp. Đôi lúc, Chu Hoành Viễn cảm thấy hai mẹ con này rất buồn cười.
Bắt đầu từ năm lớp 11, trong lớp sắp xếp lại chỗ ngồi, Chu Hoành Viễn không ngồi cùng bàn với Giang Hà nữa, có lẽ vì cả hai đều biết rõ bọn họ không phải là người cùng đường, hoặc có lẽ bởi vì Giang Hà có thành tích trung bình nên thấy ghét Chu Hoành Viễn, dần dần trở nên xa cách, đến nay đã thành kiểu gật đầu xã giao. Ngược lại, giờ đây Chu Hoành Viễn có quan hệ cực tốt với Mai Đình, hai người thi thoảng lại đứng cùng một chỗ tám chuyện. Hoặc có lẽ bởi vì nguyên nhân này, cho nên Giang Hà mới càng sinh ra hiềm khích với cậu, đến nỗi trên đường mà ngẫu nhiên chạm mặt nhau cũng sẽ thấy có chút xấu hổ. Từ lúc bắt đầu ngày ngày làm bạn, không gì không chia sẻ, đến bây giờ hoàn toàn chia tay, thật ra cũng chỉ cách nhau hơn một năm.
Trình Dục ở nhà một mình, vừa nghĩ đến việc sắp hết được nghỉ lễ, ngày mai lại phải lên văn phòng đối mặt với Bào Bí Đao là thấy cứ trống vắng thế nào. Anh nằm trên giường đọc tạp chí trong chốc lát, lăn qua lộn lại một hồi thì mới đứng dậy đi dọn dẹp.
Tổng vệ sinh trước Tết là truyền thống nào giờ của nhà Trình Dục, cho nên bây giờ không còn cái gì để dọn hết, Trình Dục chỉ quét hai cái tượng trưng, sau đó đẩy cửa vào phòng Chu Hoành Viễn. Bình thường Trình Dục rất hiếm khi dọn dẹp cho Chu Hoành Viễn, thứ nhất là vì công việc bận rộn, không có thời gian, thứ hai là anh vốn cũng chẳng phải người giỏi làm việc nhà, huống chi, Chu Hoành Viễn có tính sạch sẽ, phòng của cậu không có gì cần chỉnh trang. Trình Dục nhìn quanh phòng cháu trai mình, buồn rầu vuốt mũi, dù sao cũng không tìm được việc để làm, nghĩ tới nghĩ lui mới quyết định nhét ba bộ đồ trên giường Chu Hoành Viễn vào trong máy giặt.
Trình Dục ngồi xuống giường Chu Hoành Viễn, cầm lấy chiếc gối đầu, tự dưng chạm đến một chỗ gồ lên, Trình Dục bèn thấy lạ, với cái tính của Chu Hoành Viễn, sao lại có thể chấp nhận gối đầu của cậu chỗ cao chỗ thấp như này? Anh mở khóa kéo trên gối ra, duỗi tay vào sờ soạng, lôi ra mấy món đồ chấn động bên trong.
Thứ đầu tiên anh lôi ra là một tấm ảnh cũ kỹ đã sờn cả góc, chỉ liếc thôi cũng biết là nó được lật đi lật lại nhiều lần. Vừa thấy tấm ảnh này, trái tim Trình Dục thoáng cái bị treo ngược lên. Nói anh quen thuộc với tấm ảnh này thì cũng đúng, mà nói anh thấy nó lạ lẫm cũng chẳng sai. Quen thuộc ở chỗ, cậu trai trẻ hăng hái đứng bên hồ Thái Hoa này chính là anh. Nhưng tấm ảnh này đã quá xưa cũ, nó cũ đến nỗi suýt nữa Trình Dục không nhận ra người thanh niên chân chất, hồn nhiên, một lòng nhiệt huyết hướng lên trời cao này lại là chính anh, trước khi anh nhận nuôi Chu Hoành Viễn. Tấm ảnh này từng được Trình Mạn Hồng cẩn thận cất vào trong album ảnh, Trình Dục ít có thời gian lật xem, không biết từ khi nào lại bị Chu Hoành Viễn nhét vào gối của cậu.
Trình Dục tiếp tục sờ sờ gối đầu, sau đó, anh lôi từ trong đó ra một cái quần lót của mình, ở trên có đầy dấu vết loang lổ rất rõ ràng. Nếu như khi nhìn thấy Chu Hoành Viễn sưu tầm ảnh chụp của mình Trình Dục còn có thể viện cớ thay cho Chu Hoành Viễn, vậy thì bây giờ lại là tội lỗi không thể tha thứ. Nếu nụ hôn khó hiểu hôm đó vẫn còn chừa cho hai chú cháu bọn họ một đường lui, vậy thì giờ khắc này những lời giải thích đó lại đổ sông đổ bể hết cả.
Trong ngực Trình Dục như có một con thỏ, nó không ngừng chạy nhảy tán loạn, anh ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong, rõ ràng chỉ mới tháng Một nhưng đầu lại đổ đầy mồ hôi.
Sao bọn họ lại có thể đi đến bước đường này? Đây là trò đùa của số phận, hay là một hình phạt?
Gặp nhau, nhận nuôi, chăm sóc, dưỡng dục, từ ngày này qua tháng nọ, từ năm này qua năm kia, chỉ là những ngày bình thường nhất, chỉ là tình thân không thể đơn thuần hơn, tại sao tính chất lại đột nhiên thay đổi?
Không, không phải như vậy. Ý nghĩ này bộc phát ra từ tia lửa sét đánh xuống lòng anh, ngay sau đó lập tức len lỏi qua từng lớp chuyện cũ đang từ từ lan rộng khắp, hơi ấm cơ thể anh phút chốc không còn sót lại chút gì, ngay cả tứ chi cũng bắt đầu rét buốt, cái lạnh đi theo mạch máu xông về phía tim, gần như muốn đông anh thành đá. Không phải là không có chút manh mối gì, thật ra chân tướng đã sớm bị phơi bày ngay từ lần đầu tiên Chu Hoành Viễn nhào vào lòng anh, từ lúc Chu Hoành Viễn cố ý giả vờ yếu đuối, từ mâu thuẫn khó hoà giải giữa cậu và Ngụy Lai... Đáp án rành rành ngay trước mắt, những chuyện khi xưa rõ như ban ngày, tất cả những điều này, anh vốn nên phát hiện ra từ sớm, tất cả những điều này, lẽ ra anh nên hiểu rõ từ lâu.
Trình Dục chỉ thấy căn phòng này thật ngột ngạt, làm anh khó mà thở nổi. Anh hít sâu vài hơi, gắt gao cắn chặt môi dưới, mãi đến khi một mùi rỉ sắt từ đôi môi mỏng xộc lên, đến khi lượng oxy ít ỏi không còn đủ để giúp anh chống đỡ nữa.
Trình Dục không thể chịu nổi, hoảng loạn nhét quần lót và ảnh chụp của mình lại vào gối đầu của Chu Hoành Viễn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Anh thật sự không biết bây giờ nên làm gì, không ai có thể nói cho anh biết, nếu đối tượng yêu sớm của đứa nhỏ chính là anh, nếu người mà đứa nhỏ mỗi đêm nghĩ tới chính là người đã nuôi nó lớn, thì một phụ huynh phải làm như thế nào. Bắt nó quỳ gối trước mặt mình, thề với mình tuyệt đối sẽ không tái phạm sao? Hay là dứt khoát trói nó lại, cho mấy cái bạt tai để dạy dỗ? Nhưng dù có dùng cách nào cũng sẽ rất khó xử, rất xấu hổ. Trình Dục che mặt lại, chỉ ước gì anh chưa bao giờ đi vào căn phòng đó, ước gì anh hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Chu Hoành Viễn là thân nhân duy nhất của anh trên đời này, tuy nói là anh đang nuôi Chu Hoành Viễn, nhưng sao Chu Hoành Viễn lại không lo gì cho anh được? Hai người đã cùng nhau vượt qua những ngày tháng bần cùng nhất, khó khăn nhất, cùng nhau chuyển từ một căn nhà nhỏ một phòng ngủ một phòng khách sang căn nhà rộng rãi sáng sủa như hiện tại, họ đã từng chi tiêu dè xẻn, từng ăn chung một cây kem, ăn chung một tô mì... Trong vô số đêm giông bão, bọn họ đã nương tựa lẫn nhau, và trong những năm tháng cơ cực đó, họ đã nắm tay nhau cùng đi về phía trước...
Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện đến vậy, nhiều đến mức trong đầu Trình Dục chỉ toàn là hình bóng đứa cháu trai của anh. Bọn họ ở bên nhau cả đêm lẫn ngày, chỉ cần lấy đại một vốc nước ở giữa dòng sông hồi ức cũng sẽ thấy toàn dáng hình của đối phương.
Trình Dục không thể nào buông bỏ được Chu Hoành Viễn, vì Chu Hoành Viễn, anh đã dốc hết tâm huyết và phải trả giá quá nhiều tình cảm, đứa cháu trai này là mối bận tâm lớn nhất của anh trên đời này, đồng thời cũng là góc mềm mại nhất nơi đáy lòng. Nhưng còn sau này, sau này bọn họ nên làm thế nào đây? Trình Dục không biết Chu Hoành Viễn như vậy có phải trời sinh hay không, mà thật ra cho dù Chu Hoành Viễn sinh ra đã mang khuynh hướng đó đi, thì anh cũng sẽ không để tâm, Chu Hoành Viễn cảm thấy vui vẻ là được rồi. Nhưng người Chu Hoành Viễn thích lại là anh, chuyện này thật sự quá vớ vẩn. Anh có thể đồng ý việc cháu trai mình yêu đương với đàn ông, cũng không sợ mấy lời đồn nhảm hay chỉ trỏ từ người ngoài, thế nhưng anh không thể chấp nhận sự thật rằng cái người anh nuôi lớn không lúc nào là thôi nghĩ đến anh.
Trình Dục lo lắng đi lòng vòng trong phòng khách, cứ lượn tới lượn lui như vậy đến khi trời sập tối.
Lúc Chu Hoành Viễn về đến nhà, bên trong phòng khách tối om, cậu thấy hơi kỳ lạ, "bụp" một tiếng mở đèn lên thì nhìn thấy chú út của mình đang trợn tròn mắt ngồi trên sofa. Ánh đèn đến bất thình lình làm cho Trình Dục giật mình, anh đưa tay che mắt lại, giống như muốn che đi ánh sáng chói mắt, nhưng lại tựa như là không muốn nhìn thấy Chu Hoành Viễn nữa.
Chu Hoành Viễn thấy hơi sợ, một dự cảm mơ hồ cuồn cuộn bên trong cậu, cậu mất tự nhiên dời tầm mắt, không nhìn Trình Dục nữa, chỉ kêu hai tiếng "Chào chú" rồi im bặt, xách cặp trở về phòng.
Chỉ với một cái liếc mắt, Chu Hoành Viễn lập tức nhận ra Trình Dục chắc chắn đã vào đây. Và chỉ với một cái liếc mắt, cậu đã biết chiếc gối đầu có chỗ không bình thường. Trong lòng cậu nổi lên tiếng trống đùng đoàng, mỗi một tiếng vang lên đều gây ra cộng hưởng trong lồng ngực, khiến cả thân thể cậu lay động theo tiếng ồn ào này. Cậu đóng sầm cửa ngay lập tức, nhưng không khóa nó lại, bởi vì cậu biết, đêm nay chú út của cậu tuyệt đối sẽ không vào.
Cậu cầm lấy gối đầu của mình, sờ sờ đằng sau, ngay sau đó, cậu ôm chiếc gối vào lòng, bật khóc nức nở.
Bí mật sâu kín nhất, dơ bẩn nhất, vô vọng nhất, nhưng cũng khao khát nhất của cậu lại bị người cậu yêu và quyến luyến nhất phát hiện ra vào một chiều chạng vạng như bao ngày khác, trong một ngày không lường trước được. Đủ loại xúc cảm giằng xé cậu, từ thống khổ, giãy dụa, nhục nhã đến tuyệt vọng, xen lẫn với sự ấm áp hạnh phúc của quá khứ, tựa như trong tim có lửa và băng đang thay nhau tàn phá cậu. Nước mắt không kìm lại nổi nương theo khoé mắt, từng giọt một lăn xuống chiếc gối đầu ẩn chứa bao nhiêu là xấu xí.