Vào đêm trước khi công bố bảng xếp hạng, Chu Hoành Viễn trằn trọc nguyên đêm, cậu lăn qua lộn lại, nôn nóng và đầy phiền muộn, mồ hôi tuôn khắp người, thức đến bốn năm giờ sáng, nhìn ra mảnh rèm cửa sổ thấy trời vẫn còn xám xịt, trong lòng cậu rất khó chịu, bèn rời giường đi xối nước lạnh, sau đó ra ngoài đi dạo một vòng, lại trùng hợp gặp thím nhà bên xuống lầu tập thể dục, mặt mày thím hiền lành, đón cậu lại hỏi, "Hoành Viễn, có điểm rồi phải không? Con thi cử thế nào?" Chu Hoành Viễn nhíu nhíu mày, đột nhiên bực dọc hẳn lên, trên mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ nói, "Cũng được ạ."
Chu Hoành Viễn chạy hai vòng quanh khu dân cư, trước khi về nhà còn ghé mua đồ ăn sáng, về đến nhà, Trình Dục vừa mới tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, hỏi, "Con dậy từ khi nào thế?"
Chu Hoành Viễn đặt đồ ăn sáng lên bàn, chỉ chỉ, nói, "Con có mua bánh xèo giòn cho chú nè, chú ăn ngay đi kẻo nguội."
Trình Dục cười cười quay đi rửa mặt, không định vạch trần sự khẩn trương của cậu.
7 giờ 15, Chu Hoành Viễn đi đến trường, trước khi ra khỏi cửa cậu nói với Trình Dục là tối nay các bạn trong lớp rủ nhau đi ăn tối, không ăn cơm nhà, Trình Dục chớp chớp mắt nhìn cậu, lấy một trăm tệ ra nhét vào trong tay cậu, nói, "Chơi thật vui nhé, đừng tiếc tiền."
Chu Hoành Viễn hơi hơi nhíu mày, nói mình còn tiền, Trình Dục cứ nhất quyết bắt cậu lấy, nói, "Lần cuối đấy, mang thêm chút tiền thì tốt chứ sao?" Chu Hoành Viễn từ chối không nổi, đành phải nhận lấy.
Lúc ra khỏi cửa, cậu đi trên đường mà chẳng thấy bóng dáng một học sinh nào, tới trường trung học số 14, vừa bước vào lớp đã thấy mười mấy bạn học đang ngồi sẵn ở đó, Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên cũng đã đến, bọn họ ngồi vào chỗ của mình, không đùa giỡn ồn ào như ngày thường mà chỉ yên lặng ở đó. không giống như ngày thường reo ruổi rắc, mà chỉ là yên lặng ngơi.
Trước ngày lên trường xem kết quả, Chu Hoành Viễn có nói chuyện với hai người họ qua điện thoại, cũng từng hẹn nhau tụ tập đi so đáp án, nhưng mà ba người này ngang sức ngang hàng, cãi tới đỏ bừng cả mặt vẫn chưa chốt được đáp án cho những câu không nắm chắc, thế là đành phải bỏ qua.
Chu Hoành Viễn vừa đến, ba người lập tức chụm lại một chỗ tán gẫu về mấy ngày nghỉ, và vì trong lòng đang bận nặng nề chuyện kết quả nên cuộc chuyện trò cũng không hào hứng lắm. Dần dà càng có nhiều học sinh đến lớp, mọi người đều lo lắng hồi hộp không thôi, không ai biết kết quả sẽ ra sao, và trong tình huống như vậy, lựa chọn sáng suốt nhất không gì bằng cụp đuôi khiêm tốn làm người. trong lòng đều nhớ rõ thành tích, bởi vậy đều không có hứng thú quá cao, học sinh trong phòng học càng ngày càng nhiều, trái tim mọi người đều treo lơ lửng, không đến một khắc cuối cùng, ai cũng không biết kết quả như thế nào. Mà trong tình huống như vậy, lựa chọn lý trí nhất, không ngoài việc kẹp đuôi khiêm tốn làm người.
Thầy Thôi biết mọi người đều trông chờ thành tích cho nên đến lớp không đúng giờ như thường ngày, 7 giờ 40 đã mang trên tay xấp thư báo trúng tuyển lên bục giảng, cả lớp nín thở, tim ai nấy vọt lên tận cổ họng.
"Từ trước tới nay thi cử là bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu, có tự hào thì sẽ có thất vọng. Bây giờ thất bại trong trận chiến này cũng không sao cả, quan trọng nhất chính là các em ngã ở đâu đứng dậy ở đó."
Mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn vào mắt thầy Thôi.
"Các em ai cũng biết là thầy tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hoa Trung ra, nhưng mà hồi đó, thầy chỉ có thể thi đỗ vào trường trung học tầm thường nhất trong một huyện nhỏ ở tỉnh S. Trên đời này, thành công hay thất bại nhất thời đâu có ý nghĩa gì nhiều, điều chúng ta nên chú tâm là đặt chân xuống đất, đi từng bước một."
"Vẫn câu cũ thôi, thi cấp 3 thật tốt, sau này sống cho thật tốt."
Ngay sau đó, thầy Thôi phát thư mời nhập học tới tay từng học sinh một như lúc phát thẻ dự thi, trường thực nghiệm tỉnh có, trường trung học phổ thông trực thuộc Đại học Sư phạm cũng có, rồi là trung học số 2, trung học số 3, trung học số 4, còn các trường trung học không mấy tên tuổi thì nhiều vô kể. Chu Hoành Viễn nắm chặt thư mời nhập học trong tay, trở lại chỗ ngồi mới cẩn thận mở ra, vừa nhìn thấy sáu chữ lớn viết tay của trung học thực nghiệm tỉnh S, trái tim treo lơ lửng hơn một tháng rốt cục cũng rơi xuống đất.
Cả Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên bên đều đậu thực nghiệm tỉnh, ba người bọn họ cùng nhau trải qua cuộc chiến không khói súng, cuối cùng may mắn giành được chiến thắng, nhận được kết cục mà mình hằng mong.
Đương nhiên, có rất nhiều bạn cùng lớp phát huy không tốt, tiếng cười và tiếng nức nở cùng nhau chìm xuống trong tiếng nổ vang của chuyến tàu thanh xuân.
Nhận được thư mời nhập học của mình rồi, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Minh Khôn, mọi người cùng nhau đến khách sạn đã đặt trước. Tâm trạng vào khoảnh khắc chia tay khiến mọi người tạm thời thôi vương vấn với bài thi của mình. Họ trò chuyện, cười đùa, náo loạn ầm ĩ, cả gian phòng đều tràn ngập tiếng ồn ào của bọn họ.
Bầu không khí như vậy khiến cô gái nhút nhát nhất cũng bắt đầu uống rượu; các bạn trai nóng nảy nhất cũng bình tĩnh chấp nhận những lời phê bình và khuyên răn của bạn cùng lớp. Mỗi người đều nắm chặt cơ hội cuối cùng này, muốn thổ lộ thì thổ lộ, muốn công khai thì công khai, cho dù Trịnh Minh Khôn là người đứng ở trung tâm của lớp, nhưng đến ngày hôm nay mới biết được không ít tin tức mới mẻ, khi nhìn thấy cậu bạn thành thậtt nhất lớp với em gái nóng bỏng nhất lớp đang ôm nhau, cậu thật không thể tưởng tượng nổi.
Cơm nước no nê, mấy chục người lại cùng nhau đi đến KTV Pattaya nổi tiếng số một trong khu. Hơn mười ngày trước Ngô Tư Nguyên đã đặt phòng lớn nhất với ông chủ, bọn họ hát hò, nhảy múa trong phòng riêng, từng tá bia một rót vào trong bụng, mang theo lời tỏ tình trần trụi nhất đến bên môi. Bộ bài Poker với Tam quốc sát nằm chỏng chơ không ai thèm để ý, cái sàng1 và mạt chược không có người hỏi thăm, cảm xúc không nỡ và lưu luyến lên đến đỉnh điểm, cảm xúc của mỗi người đều chạm đáy, mũi tên đã lên dây, không thể không bắn—
[1] Từ gốc: 筛子,trừi ưi ai đó cú tớ với tớ khom tìm ga nghĩa hợp ní với văn cảnh
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Minh Khôn, cả lớp cùng nhau hát bài "Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái", hầu như bạn nào cũng nước mắt doanh tròng.
Trong ba năm qua, họ đã có vui vẻ, có tranh chấp, có đau khổ, và cũng có luyến tiếc, từng mảnh hồi ức ghép lại với nhau, hoạ nên năm tháng của những người bạn đã cùng nhau phấn đấu, vẫy vùng, phản nghịch, khoe khoang, tựa như một bức tranh vĩnh viễn không phai màu, vẫn rõ ràng như ngày đầu trong lòng mỗi người.
Trước khi đến lớp 2, Chu Hoành Viễn không tin vào tình cảm bạn học hay tình cảm thầy trò, trong cuộc sống nghèo khó của cậu, điều duy nhất cậu hiểu được là luật rừng và triết lý cá lớn nuốt cá bé. Chính thầy Thôi là người đã làm cho cậu hiểu được cái gì gọi là giáo dục, chính Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên đã làm cho cậu hiểu được thế nào gọi là tình nghĩa anh em, chính nhờ hầu hết học sinh lớp 2 đã khiến cho cậu biết nắm tay nhau cùng tiến bộ, có vinh cùng hưởng có nhục cùng chia là như nào.
Bọn họ rơi mồ hôi trên sân bóng rổ, chiến đấu vì danh dự chung; bọn họ vùi đầu vào học hành, vì lý tưởng chung mà không ngừng đấu tranh tiến về phía trước, bọn họ là đối thủ, nhưng cũng là đồng minh, là phong cảnh tươi đẹp nhất trong chuyến hành trình đầy rực rỡ của nhau.
@antiquefe (wattpad)
Cùng với giai điệu trong điện thoại di động, giọng hát vang dội của Trịnh Minh Khôn chui vào tai mọi người.
"Tôi thích về nhà có ánh đèn ấm áp đang chờ đợi,
Tôi thích nhìn ngắm khuôn mặt tươi cười của mọi người ngay khi thức dậy.
Tôi thích ra ngoài kia làm việc chăm chỉ cho gia đình và lý tưởng của mình,
Tôi thích một gia đình có cùng chung chí hướng.
Tôi thích chia sẻ hạnh phúc với người ngay và luôn,
Tôi thích nhớ về vòng tay ấm áp của người mỗi khi tôi bị thương.