Những phiền muộn trong lòng thêm cồn làm chất xúc tác khiến Chu Hoành Viễn nôn điên cuồng, bãi nôn bắn lên ống quần với giày Trình Dục, văng lên cả đôi tay đầy vết chai của anh.
Chu Hoành Viễn đột nhiên cảm thấy nhục nhã đến vô cùng, tủi hổ vì người mẹ ruột trong ký ức, và ê chề trong thời khắc đáng xấu hổ này. Chu Hoành Viễn quan tâm đến Trình Dục bao nhiêu thì cậu muốn để lại một ấn tượng tốt trong lòng anh bấy nhiêu. Trình Dục là người duy nhất trên cả cuộc đời này yêu thương cậu, dù có thế nào đi nữa cậu cũng không bao giờ muốn Trình Dục phải thất vọng về mình, thế nhưng hết lần này đến lần khác, mọi dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của cậu đều không thể thoát khỏi mắt Trình Dục. Điều này làm cho cậu cực kỳ hoảng loạn.
Trình Dục cau mày, không thèm quan tâm đến bãi lộn xộn dưới đất, cũng không thèm nhìn đến vết dơ dính trên quần áo, anh xoay người vào nhà vệ sinh lấy một thau nước với cái ly, sau đó đến ngồi ở bên giường, vừa giữ thau vừa đưa ly nước cho Chu Hoành Viễn, "Nào, Hoành Viễn, xúc miệng đi con, đừng nuốt, cứ nhổ vào thau này."
Chu Hoành Viễn làm theo lời anh nói, sau đó Trình Dục lại đưa ly nước khác đến bảo cậu tiếp tục uống. Trình Dục nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Hoành Viễn, nói nhỏ nhẹ, "Không sao, không sao hết, ban nãy đi chơi uống rượu chứ gì? Bây giờ con còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?"
Lông mày Chu Hoành Viễn nhíu chặt, cậu không nói gì, bây giờ dạ dày cậu vẫn đang cồn cào không ngừng, bãi nước chua chỉ đang chực chờ để lao ra, cậu sợ rằng chỉ cần mình há mồm thì lại phun ra khắp người Trình Dục mất.
Sau đó là một tiếng đồng hồ dọn dẹp bãi chiến trường, Chu Hoành Viễn uống rượu xong rồi lại nôn mửa, tới giờ đã buồn ngủ mỏi mệt không chịu nổi, nhưng cảm giác xấu hổ trong lòng cứ như đang thiêu sống cậu vậy, không một khắc nào là yên ổn.
Mãi cho đến khi Trình Dục dọn dẹp xong xuôi hết, đặt lưng xuống giường, Chu Hoành Viễn vẫn không thể chìm vào giấc mộng. Ở chung đã lâu, đương nhiên Trình Dục biết tính tình của Chu Hoành Viễn, anh rất để ý đến tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc của Chu Hoành Viễn, anh biết, càng quan tâm an ủi cậu, cậu sẽ càng đau khổ dày vò. Vậy nên anh chỉ nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ bả vai của Chu Hoành Viễn, dịu dàng giục cậu đi ngủ chứ không hề an ủi cậu một lời nào.
Chu Hoành Viễn mải đắm chìm trong quá khứ đau khổ, hoàn toàn không để ý đến một vài sự thật còn nghiêm trọng hơn đang gào thét trong câm lặng. Đến thứ hai khi đi học lại, nhìn thấy các cặp đôi nam nữ đứng cuối lớp lén lút ôm hôn nhau, cậu mới mơ hồ nhạn ra rằng có thể là mình hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc thân mật với các bạn gái.
Cậu có thể nói chuyện, cười đùa, hoặc đi cùng những bạn nữ đó về nhà. Cậu cũng có thể ái muội thăm dò hay thậm chí nảy sinh tình cảm với bọn họ, thế nhưng những hành động thân mật hơn như nắm tay, ôm ấp hay hôn môi thì cậu chịu thua, chỉ việc tưởng tượng thôi cũng làm bụng cậu đủ nhộn nhạo rồi.
Suy nghĩ này vừa loé lên đã bành trướng trong đầu cậu, cố đến mấy cũng không xua đi được, cậu hoảng loạn đến mức chỉ có thể điểm lại từng chút một những lần mình tiếp xúc với nhiều bạn nữ khác nhau, nhưng mà đoạn ký ức tua ngược đó không an ủi cậu được chút nào, ngược lại nó càng củng cố thêm phán đoán vừa rồi của cậu.
Lưng Chu Hoành Viễn bỗng dưng tê dại, rõ ràng là tiết trời nắng nóng tháng Bảy, nhưng cả người cậu lại như rơi xuống hầm băng, tứ chi dần dần trở nên lạnh cóng trong cái lớp học ồn ào này, cuối cùng, cậu như đã mất đi tri giác, mãi đến khi Trịnh Minh Khôn to tiếng gọi cậu đến lần thứ ba, cậu mới định thần lại, cả người run rẩy kịch liệt, sau đó mới hoảng hốt nhận ra đến giờ tan học rồi.
Trong mắt Trịnh Minh Không lộ ra vẻ khó hiểu, "Cậu suy nghĩ cái gì vậy? Cả ngày cứ như người mất hồn ấy. Về nhà thôi."
Chu Hoành Viễn hơi nhíu mày, vừa nhét sách vào cặp vừa nhỏ giọng nói, "À, thôi các cậu cứ đi về trước đi."
Trịnh Minh Khôn há miệng tỏ vẻ kinh ngạc, kể từ khi Chu Hoành Viễn chuyển đến lớp này, ba người bọn họ bám nhau cũng đã gần hai năm rồi, chỉ có khi phải ở lại trực lớp thì mới tách ra thôi, tự dưng giờ Chu Hoành Viễn muốn tách ra, sao mà cậu không tò mò cho được? Hơn nữa, bây giờ Ngô Tư Nguyên y như cái thùng thuốc nổ chỉ cần gặp bản mặt cậu là nổ đùng đùng liền, chỉ khi có Chu Hoành Viễn ở bên cạnh cậu mới được bình an vô sự thôi, giờ không còn Chu Hoành Viễn nữa thì thùng thuốc kia sẽ nổ cậu chết mất. Nghĩ đến đây, Trịnh Minh Khôn cười khổ, nhưng ngay lúc đó cậu lại nhìn thấy Lý Vi Dương đang đứng chờ ở phía sau, nụ cười vốn đang đau khổ ngay lập tức cứng đờ, cậu sửng sốt chừng năm giây mới ngượng ngùng thu tay lại, không nói gì nữa.
Chu Hoành Viễn và Lý Vi Dương người đi trước người đi sau, không ai nói gì, mãi đến gần lúc tách ra, tay hai người họ bất ngờ chạm vào nhau, cũng chẳng biết là do ai cố ý hay ai thăm dò.
Chu Hoành Viễn toàn thân cứng còng, tư thế đi đường bây giờ trở nên rất mất tự nhiên, đột nhiên trong khoảnh khắc này cậu rất hận chính mình.
Vốn dĩ Chu Hoành Viễn không hề khao khát tình yêu, thế nhưng hiện tại cậu lại muốn bản thân giống với mấy bạn nam khác, muốn ôm một thân thể mảnh mai đáng yêu vào lòng, ngay bây giờ, cậu khao khát có được một cuộc tình bình thường như bao người khác.
Cứ thử tiếp xúc, rồi lại trải nghiệm, từng dòng hồi tưởng nối tiếp nhau, vậy mà cậu chỉ có thể nói đi nói lại với chính mình rằng, cậu không làm được.
Mặt mũi Chu Hoành Viễn trắng bệch, mùa hè khô nóng cỡ này mà người cậu đổ toàn mồ hôi lạnh, sắc mặt rất tệ, cậu lẳng lặng đẩy tay Lý Vi Dương ra, dùng âm lượng cực thấp để nói, "Thật sự rất xin lỗi cậu, bọn mình không hợp nhau đâu."
Đâu phải chỉ với Lý Vi Dương, phải là với tất cả mọi người mới đúng.
Lý Vi Dương hơi sửng sốt, cô "Hả?" một tiếng tựa như chẳng hiểu Chu Hoành Viễn đang nói cái gì, sau đó, khi lý trí quay lại rồi, cả khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng. Lý Vi Dương không hiểu, chỉ là một ngày cuối tuần ngắn ngủi mà sao mọi thứ lại thay đổi nhanh đến chóng mặt vậy, rõ ràng bọn họ đã trao nhau nụ hôn đầu, hơn nữa chơi chung với nhau cũng rất hợp, còn nữa, hôm nay chính Chu Hoành Viễn đã từ chối Trịnh Minh Khôn để đi về cùng mình mà... Biết bao nhiêu là dấu hiệu, bằng chứng rõ ràng như vậy, sao một giây sau lại biến thành một trò đùa hoang đường rồi.
@antiquefe (wattpad)
Chu Hoành Viễn nhìn thấy trong mắt Lý Vi Dương đã chực chờ rơi xuống hai viên thuỷ tinh lấp lánh. Trong lòng cậu chua chát khó chịu, cúi đầu thật sâu, trái lương tâm mà nói, "Chú tớ chăm lo cho tớ rất vất vả, cho nên hiện tại tớ không muốn, và cũng không thể nghĩ đến những chuyện như này, thật sự rất xin lỗi."
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Vi Dương bị Chu Hoành Viễn từ chối, nhưng so với trước kia, lần từ chối này cô không thể chấp nhận được. Rõ ràng là đã cho người ta rất nhiều hi vọng, rõ ràng chỉ còn một bước nữa là về đích rồi, thế mà mọi chuyện lại trở nên hụt hẫng thế này.
Cô nghe Chu Hoành Viễn nêu ra lý do, nét mặt gượng gạo, nửa ngày không thốt nổi lời. Lý Vi Dương đã làm một bạn gái ngoan ngoãn 14 năm rồi, ngay cả một câu chửi tục cũng chưa từng nói, không hề có kinh nghiệm cãi nhau với người khác, huống hồ người đứng đối diện lại còn là bạn nam cô rất thích, cũng rất cố gắng để theo đuổi, làm sao cô có thể mắng cậu đây?
Cô vừa tức giận vừa đau lòng, hai loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt, nước mắt vừa lăn dài trên má cô lại cảm thấy đứng khóc trước mặt Chu Hoành Viễn thật quá xấu hổ, nên dứt khoát quay đầu bỏ chạy.